1
Hai người lặng lẽ ôm nhau, dường như trái tim cũng hòa chung một nhịp đập.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy như đang ở trong mơ, toàn thân thoải mái không cách nào diễn tả, giống như tỉnh dậy trong một sớm xuân tươi đẹp, hưởng thụ nắng sớm phủ trên người, thoải mái an nhàn đến nỗi không muốn rời giường.
2 Tuyên Hoài Phong lên lầu, đến bên ngoài một gian phòng đã nghe thấy tiếng truyện trò vui vẻ, kỳ quái là… không ngờ bên trong có thêm âm thanh của một cô gái.
3 Mọi người cười nói một hồi, Tuyên Hoài Phong cảm thấy đối mắt của Âu Dương Thiến luôn chuyển về phía mình, nhưng về phương diện khác, y cũng nghĩ rằng tại mình quá đa tâm, hiện tại, mọi người luôn nói phụ nữ được giải phóng, ánh mắt nhìn đàn ông còn mạnh mẽ hơn so với đàn ông một chút.
4 Nhìn những vị khách vui vẻ tự đắc chung quanh, Tuyên Hoài Phong bất giác ngáp một cái, thầm nghĩ trận mạt trượt này của Bạch Tuyết Lam ít nhất cũng phải kéo dài vài tiếng đồng hồ mới chấm dứt, ngày mai còn phải đi thăm chị, không thể vác đôi mắt thâm quầng đi tìm cô, vẫn nên đi ngủ sớm một chút mới ổn.
5 Nói như vậy một hồi, không khí không còn lạnh nhạt như trước nữa, hai người lẳng lặng ăn điểm tâm, thầm cho rằng Tuyên Đại Vân sẽ nhanh chóng trở về, không ngờ đến giữa trưa vẫn chưa thấy bóng Tuyên Đại Vân đâu.
6 Tuyên Hoài Phong tạm biệt Niên Lượng Phú cùng tam đệ, thừa dịp chị mình ngủ chưa tỉnh bèn rời khỏi Niên trạch, tài xế không biết y sẽ không ở lại dùng cơm chiều nên chưa chuẩn bị xe, đỗ xe ở con ngõ phía sau.
7
Tuyên Hoài Phong mở mắt ra, sờ sang bên cạnh lại thấy trống rỗng, y đoán là Bạch Tuyết Lam tỉnh dậy trước, đã ra ngoài rồi.
Hôm qua chưa ăn cơm tối đã ngủ, bụng réo rì rầm, y đứng lên thay quần áo, đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài gọi người hầu tới, muốn kêu hắn nói với nhà bếp nhanh chóng nấu chút đồ ăn sáng rồi mang tới đây.
8 Bạch Tuyết Lam vừa cảm động vừa không khỏi hối hận, có chút đau lòng, nhích ghế qua ngồi bên cạnh Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Cắn có đau không?” Vươn tay sang, nhẹ nhàng xoa bóp trên cần cổ thon dài trắng nõn.
9
Ngày hôm sau, hai người cùng ăn sáng.
Người hầu đem mấy tờ báo được giao vào mỗi buổi sáng tới, Tuyên Hoài Phòng cố ý chọn một tờ ‘thương hội nhật báo’, vừa uống cháo loãng vừa dùng một tay lật xem, sau khi xem xong, y có chút kinh ngạc hỏi Bạch Tuyết Lam: “Thế nào? Chuyện lông gà vỏ tỏi mà anh còn dẫn binh bắt người?”
Bạch Tuyết Lam dùng nước sốt thịt trộn với cơm, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói: “Ừ, cũng không nhiều lắm, mới bắt vài ba tên thôi.
10
Hôm nay luyện một trận thật sự thích ý, bây giờ muốn y buông súng… ngược lại càng không thể buông được.
Tuyên Hoài Phong nắm khẩu súng lục nặng trịch trong tay, xoay hai vòng, nhe răng cười: “Tôi biết rồi.
11
Sáng sớm, Bạch Tuyết Lam đi ra từ Lạc Hoa Viên trong hẻm Ngô Đồng.
Viện tử này lúc sáng sớm mang theo chút se lạnh, đáng tiếc là đám phụ nữ nơi này đều ưa dùng son phấn, ngay cả không khí trong viện cũng hòa trộn tạp hương khiến người ta khó lòng thoải mái.
12 Việc hẻm Ngô Đồng, hai người không hề sinh hiềm khích, ngược lại còn tốt thêm ba phần, mấy ngày kế tiếp trôi qua tựa như mật ngọt. Chỉ là, Tuyên Hoài Phong tiếp tục đấu tranh đòi quyền tự do được ra ngoài thêm vài lần, Bạch Tuyết Lam lúc đầu còn lơ đễnh, sau lại thấy sắc mặt y, biết là y nghiêm túc, nếu muốn tiếp tục sử dụng vài thủ đoạn cho có lệ để mọi việc qua đi, chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi lớn, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến quan hệ mới được bù đắp.
13 Bởi vậy, tài xế lái xe tới trước cổng công viên Xuân Hương. Mặc dù công viên này không cần mua vé vào cửa, nhưng để giữ gìn sự thanh tĩnh trong lành của công viên nên ô tô không được vào.
14 Đoàn người Tuyên Hoài Phong đến cửa Tây thành phố vẫn chưa thấy bóng dáng Hoàng Vạn Sơn, y cho là mình tới sớm bèn tính đứng chờ, ngắm xe kéo và dòng người qua lại trên đường.
15
Tình yêu khiến cho con người ta lo được lo mất, mất đi cảnh giác,
Mặc dù Bạch Tuyết Lam hắn có bá đạo ngút trời, có thủ đoạn mạnh mẽ đến đâu,
Cuối cùng Tuyên Hoài Phong vẫn cứ sa vào vòng tay dịu dàng càn quấy của Bạch Tuyết Lam, không thể tự kiềm chế.
16 Ánh nắng chiều tán đi thật nhanh, tựa như tâm tình thiếu nữ tuổi thanh xuân, đầy trởi ửng đỏ dần cởi đi lớp áo hồng, sương chiều nhẹ nhàng buông xuống, tặng đất trời cùng vạn vật một tầng khăn che mặt mỏng manh.
17
Thật ra, Niên Lượng Phú cũng chẳng phải hạng người hoàn toàn vô lương tâm.
Đối với Lục Phu Dung, quả thật hắn cũng có vài phần tình cảm.
Người ta là hoàng hoa khuê nữ tuổi mới mười tám, tươi mát ngọt ngào tựa hoa lan mới nở, tấm thân trong trắng đã trao cho hắn, chỉ cần nhớ tới tiếng khóc nỉ non đêm đầu tiên cùng mấy đêm sau thẹn thùng uyển chuyển, cho dù là kẻ đã lách qua hàng ngàn hàng vạn bụi hoa như Niên Lượng Phú cũng có cảm giác muốn yêu chiều mỹ nhân, có ý nghĩ phải bù đắp.
18
Chơi mạt chược cả đêm qua, lúc này, Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng Bạch Tuyết Lam, ngủ đến ngọt ngào.
Vốn muốn bất kể thế nào cũng ngủ tới chín mười giờ, đem tất cả tinh lực hao phí kéo trở lại, không ngờ trời mới tờ mờ sáng đã có người đứng ngoài cửa gõ hai tiếng.
19 Chân của Hoàng Vạn Sơn thật sự không đi nổi, đến được bệnh viện, Tống Nhâm xông xáo làm việc mình nên làm, cũng may hắn cao to nên mới cõng được Hoàng Vạn Sơn.
20 Thăm Bạch Vân Phi xong, Tuyên Hoài Phong ra khỏi căn phòng bệnh cao cấp, lúc xuống tầng dưới vẫn cảm thấy không an tâm về Hoàng Vạn Sơn, y lại vòng qua phòng bệnh của Hoàng Vạn Sơn, lặng lẽ đẩy cửa thăm dò vào trong.