1 CHƯƠNG 1
Ăn ở thành Đông, mặc nơi thành Tây, thơ trong thành Nam, vui chốn thành Bắc.
Người ngoài hễ đặt chân đến phủ Tùng Dương mà hỏi thăm nơi nào hay ho thì trước tiên sẽ nghe được câu vè cửa miệng này.
2 CHƯƠNG 2
Nếu nói cuộc sống ở Cẩm Xuân viên giống như ao tù nước đọng thì không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Lâm Tử Thông đã khuấy động mặt nước nhàn tản này.
3 CHƯƠNG 3
Trước kia Thanh Lạc ghét nhất là phải chờ đợi, nhưng giờ hắn phát hiện, hóa ra đợi chờ cũng có cái ý vị của nó. Việc chờ đợi cũng giống như nỗi niềm giày vò ngọt ngào vậy — Miễn là người ngươi chờ là người ngươi luôn mong nhớ.
4 CHƯƠNG 4
Ngươi ngắm trăng mà khóc còn trăng nhìn lại ngươi ra sao hả? Bất luận có bao nhiêu thống khổ sầu đau trong đời thì trăng cứ vắt vẻo treo trên trời, lúc tròn thì tròn mà khi khuyết thì khuyết.
5 CHƯƠNG 5
Hắn đã từng, một điệu múa tung ra bốn bề đã không thiếu quan to quý nhân tranh giành nhau đến xem.
Hắn đã từng, lụa tay áo phất tung như mây ra đã khiến biết bao tài tử văn nhân tặng thơ ca tụng.
6 CHƯƠNG 6
“Kinh Như Phong! Tên họ Kinh kia!”
“Ngươi tỉnh rồi à? Đại phu nói hiện giờ ngươi không thể cử động tán loạn được, cái chân sưng to như chân gấu rồi đó.
7 CHƯƠNG 7
Kinh Như Phong nhẹ nhàng khoác tay lên vai hắn: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng lưu tâm tới những chuyện đã qua, cố gắng quý trọng bản thân là được rồi.
8 CHƯƠNG 8
“Về sau là sư phụ truyền dạy bí quyết cho ta. Người nói rằng đừng nhìn bằng đôi mắt mà phải nhìn bằng trái tim. Vì con mắt rất dễ bị giả tạo làm lu mờ, nhưng trái tim thì không.
9 CHƯƠNG 9
Trăng sáng chiếu soi hồng trần,
nào có hay nhân gian khổ ải đầy
***
Sáng sớm Lâm phu nhân kéo người đến thì Hình quản gia đã cho người cấp báo ngay cho Lâm Tử Thông.
10 CHƯƠNG 10
“Ta thuận miệng nói gì cũng tin, chẳng lẽ bọn họ không có đầu óc sao?”
“Người khác có phải con giun trong bụng cậu đâu mà biết cậu nghĩ gì, biết phải nghĩ tốt hay xấu về cậu đây?”
***
Vì có nhiệm vụ trên người nên Kinh Như Phong không thể suốt ngày bảo vệ Thanh Lạc.
11 CHƯƠNG 11
“Nếu hiện giờ chăm sóc ngươi là A Đoan hay Lâm Tử Thông, ngươi cũng cố tình khó dễ họ vậy sao?”
“Tại vì là ngươi đó. ”
Câu này có thể hiểu hai nghĩa: thứ nhất, vì ngươi hiền quá nên ta đặc biệt thích ăn hiếp ngươi.
12 CHƯƠNG 12
“…Chúng ta sợ mẹ huynh gây bất lợi với đệ… cho nên…”
“Cho nên có phúc thì đệ hưởng, gặp nạn thì ca ca đệ gánh, có phải không?”
***
Lúc Lâm Tử Thông đi ra phủ chính, có lẽ do nắng gắt ảnh hưởng hay sao mà tâm tình hắn đặc biệt vui vẻ.
13 CHƯƠNG 13
“Thanh Lạc, thật ra ngươi cũng thích ta… có phải không?”
Chuyện rành rành vậy mà còn phải hỏi?
“Ngươi nên sửa tên lại kêu là ‘Kinh Như Thạch’ đi, ra mà kết bái huynh đệ với Tiểu Thạch Đầu ngoài kia là hợp lắm đó, đầu óc cục mịch giống nhau không hiểu gì cả!”
***
Kỳ thật Thanh Lạc cũng không biết bản thân muốn đi đâu.
14 CHƯƠNG 14
“Có thích hay là không?”
“Thích!”
Từ xưa đến nay, người dùng giọng điệu hung hăng như hận không thể hành hung đối phương mà nói chữ “thích” bày tỏ tấm lòng với ý trung nhân của mình thế này, chắc cũng chỉ có mình Thanh Lạc mà thôi.
15 CHƯƠNG 15
“Trước đây hai chúng ta cùng nhau ngắm trăng, thằng nhóc mau nước mắt kia cứ nhìn trăng sẽ nhớ đến cha mẹ đã chết, sau đó thì khóc bù lu bù loa lên, làm ta muốn ăn cái bánh trung thu cũng không có tâm trạng.
16 CHƯƠNG 16
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét khuôn mặt lả lơi giả dối phấn son của hắn, nhưng lại chưa từng lưu tâm nhìn dòng nước mắt sau lớp phấn kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét hắn thân người dơ bẩn mà từ chối nghĩ đến con đường gian nan hắn đã đi qua?
***
Trên đời này, có hai loại người vĩnh viễn không thể quên được, một là thân nhân, hai là kẻ thù.
17 CHƯƠNG 17 – VĨ THANH
“Chính là chỗ này, quả nhiên hoa đào vẫn còn nở!” Kinh Như Phong vừa ngẩng lên đã trông thấy một rặng mây đỏ thắm đập vào mắt. Hoa đào nở rực rỡ bung xòe đến độ khiến người ta thót mình tưởng đã lạc vào chốn đào nguyên.