1 Cứu ta… đấy là hắn một đời luôn bất đắc dĩ nói.
Cuộc đời là thế, nghe người ta nói hai chữ “cứu ta”, không nghĩ có thể hay không giải quyết phiền phức sau này, hắn không cầm lòng được mà cứu.
2 “Chủ nhân… Ngài nếu… nếu không nhận thuộc hạ, xin hãy giết thuộc hạ đi…”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi thật sự muốn nhận ta, muốn theo ta, không phải là không được.
3 Bỗng nhiên hắn thấy vấn đề kia căn bản không phải vấn đề chính.
Vấn đề quan trọng hiện nay, không phải là hắn “cong” hay “thẳng”.
Vấn đề quan trọng hiện nay chính là hắn nếu vô phúc bị “cong” thì ngay lập tức phải chỉnh cho “thẳng”… hay là đem Dạ Du chỉnh cho “cong” nhỉ?
——— —————— ————-
Đúng là phía nam có khác.
4 Nha đầu kia đang nói gì thế? Liễu Thanh Phong có chút tò mò, song lại có chút chua xót — Dạ Du từ trước giờ đối với chủ nhân hắn, đều là một cái đầu bằng gỗ, thỉnh thoảng có biểu hiện trên mặt nhưng không căng thẳng thì cũng là sợ hãi, trông cứ như mới đi phạm tội ác tày trời gì đó về, thế mà bây giờ gặp người lạ lại tươi cười.
5 “Khí trời bỗng nhiên khắc nghiệt, người liền dễ sinh bệnh. ”
“Cuộc sống bỗng nhiên nhàn tản, người cũng dễ sinh bệnh. ”
“Mùa đông, hai người làm chuyện đó, tự nhiên số người bệnh sẽ tăng gấp đôi.
6 Liễu Thanh Phong nghe lại càng vui vẻ hơn, cười đến mức mặt mày ửng đỏ, rực rỡ như hoa cỏ mùa xuân mới nở, hắn ước gì mình có thêm vài phần hấp dẫn nữa, bởi vì hắn thấy, càng là tướng mạo hấp dẫn thì khả năng dụ dỗ Dạ Du thành công lại càng cao.
7 Hắn quyết định, lần sau đi mua quần áo cho người này, đừng hòng có chuyện hỏi han mời chào trước, càng sẽ không mang hắn đi theo, Liễu Thanh Phong nghĩ, bằng không…
——— —————— —————— ———————
Liễu Thanh Phong phát hiện bản thân không thể đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Dạ Du, dù rằng yêu cầu của Dạ Du không hợp với mong đợi của hắn, nhưng mà…
Dạ Du nói, thích mộc mạc…… Vì thế tơ lụa với gấm vóc đều đổi thành vải bông với sợi đay.
8 Liễu Thanh Phong tưởng tượng mình đang mang bộ mặt xấu hổ, cúi đầu vân vê góc áo, nói với Dạ Du: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người tự nhiên run một chút
Liễu Thanh Phong lại tưởng tượng mình đang kiêu ngạo nâng cằm Dạ Du lên, giống như đang nói với nữ tử: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người run còn hơn cả lần trước.
9 Dạ Du ở trong phòng, vô ý thức tự cắn môi mình, mùi máu tươi làm cho y run rẩy, nghĩ muốn khóc.
Y muốn lao ra hỏi, nếu y không muốn thì sao… đáng tiếc, y chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không nhúc nhích được, chỉ có thể tiếp tục nghe Liễu Thanh Phong cùng Vương Đức Như trò truyện, trong giọng nói mang theo ý cười.
10 “Nếu, nếu Dạ Du… thích… thích chủ nhân… Chủ nhân có…”
“……”
“Dạ Du sẽ không gây phiền toái cho chủ nhân… Chỉ cầu ngài… cầu…”
Cái này, người ta gọi là bày tỏ đấy hở?
——— —————— —————— ————
“Chủ nhân, cầu ngài, chúng ta rời đi…” Dạ Du nói.
11 Ách… Hình như có lửa cháy a…
——— ————————
Hôn một cái
Ngô, lại hôn thêm một cái.
Đáp trả, một cái hôn dây dưa và dài.
Ách… Hình như có lửa cháy a…
Liễu Thanh Phong chớp mắt vô tội mấy cái, cọ cọ hai má đang nóng rần của Dạ Du, miệng mỉm cười, ngón tay trong lồng ngực ngầm hoạt động.
12 Đi xa…
Đúng thật là đi xa.
——— —————— ————
Đi xa…
Đúng thật là đi xa.
Hai người Liễu Thanh Phong cùng Dạ Du, cứ như thế lưng một bao quần áo đơn giản, đi bộ, không mua ngựa cũng không mướn xe.
13 Dạ Du rốt cuộc cũng học được ghen tị.
Liễu Thanh Phong vuốt cằm thỏa mãn cười.
——— —————— ——————
Chớp mắt, ba năm lại ba năm.
Liễu Thanh Phong nằm trong viện của mình, cười tủm tỉm dưới bóng râm của giàn nho.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106