1
Màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả, quét sạch mảnh đất tan hoang này.
Ngu Thanh Thiển lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đẹp bị những ánh lửa trên khắp bầu trời nhuộm thành sắc đỏ lại thêm phần mạnh mẽ.
2
Rừng trúc tím Cẩm Vương phủ Đại Diễm quốc.
Một người đàn ông anh tuấn mặc một bộ đồ lụa màu trắng, đầu đội vương miện ngọc bích và một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều mặc đồ màu xanh ngồi trong một mái đình bằng đá ở trong rừng chơi cờ với nhau.
3
Ngu Thanh Thiển nghe cha mình hỏi như vậy nhưng không ngạc nhiên.
Nàng mỉm cười nói: “Nửa lý do còn lại đương nhiên là vì kích hoạt tu luyện Linh Thực Sư rồi.
4
Trời vừa sáng, một con ngựa Xích Diệm từ phía cửa thành đế quốc Đại Diễm chạy đi như bay.
Ba tháng sau, tại một thành nhỏ ở biên giới nam bộ đại lục, Ngu Thanh Thiển đang dắt theo ngựa Xích Diệm đi tìm quán trọ để ở.
5 Ngu Thanh Thiển vốn không để ý đến thiếu niên đẹp trai đó, nàng lại đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
6
Ngu Thanh Thiển ra khỏi quán rượu lại đi dạo một chút.
Trục đường chính phồn hoa nhất của thành nhỏ không vì gần đêm mà yên tĩnh lại, ngược lại còn thêm phần náo nhiệt so với ban ngày.
7 Mộc hệ dị năng của Ngu Thanh Thiển ở Mạt Thế vô cùng đặc biệt, ngoài việc chữa trị còn có năng lực thân thiết và năng lực tác chiến khống chế thực vật.
8 Thiếu niên y phục đỏ đột nhiên hung bạo, tránh thoát một chưởng của người đàn ông kia, một cây đoản kiếm sắc ngọt rút ra từ tay áo chàng ta, dứt khoát đâm vào tim của đối phương.
9
Ngu Thanh Thiển vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt thích thú của thiếu niên y phục đỏ.
“Ngươi tên gì?” Nàng thản nhiên tiếp tục hỏi chàng: “Vừa nãy ta nghe bọn họ kêu ngươi là thái tử, ngươi là thái tử của nước nào?”
Từ lúc nghe đoạn hội thoại giữa thiếu niên y phục đỏ và người kia, nàng có thể phán đoán được chàng trai này bị truy sát là vì hoàng thất tranh đấu.
10 Ngu Thanh Thiển không hề để ý thái độ của hắn, tâm trí trấn định, lòng bàn tay chảy ra từng luồng khí màu xanh xuyên vào người đối phương.
11
Ngu Thanh Thiển tìm một sơn động yên tĩnh, thả ngựa ra cho nó tự đi kiếm đồ ăn.
“Ngươi biết nướng đồ chứ?” Nàng quay đầu nhìn Hỏa Ly Nhã.
12
Học viện Hoàng gia, học viện lớn nhất của cả khu vực nam bộ
Học viện Hoàng gia trải dài qua vùng trung tâm của ba đế quốc lớn nhất, do ba nước liên minh xây dựng.
13
Một đứa con gái dễ thương lanh lợi mặc y phục màu hồng đứng trước Ngu Thanh Thiển không kiềm được quay người lại hỏi: “Tỷ không nóng sao?”
Nàng điềm tĩnh ngước đầu lên cười nhẹ: “Tâm tịnh tự nhiên mát.
14 Sau hai giờ đồng hồ, mặt trời đã sắp xuống núi, bốn phía đã không có ít người bị say nắng ngất đi, Ngu Thanh Thiển cũng đã đăng ký thành công.
15 Không ít giáo viên hướng dẫn tham gia cuộc kiểm tra có mặt tại hiện trường đều đang tiếc nuối, Ngu Thanh Thiển lại nhếch môi nhẹ.
16
Ngu Thanh Thiển theo bản đồ trên thông báo nhập học kiếm được khu ký túc xá của học viên nữ.
Từng tòa lầu nhỏ đứng sừng sững, xung quanh được bao phủ bởi màu xanh của cây cối, hoa cỏ.
17 Ngu Thanh Thiển không ngờ Cơ Linh Song lại đột nhiên trêu đùa mình, quan trọng nhất là nàng phát hiện sự việc thiên chất của nàng đã không còn là bí mật gì ở cái học viện này nữa.
18 Xe ngựa chạy tới góc đường phố thương nghiệp thì dừng lại, trong phố thương nghiệp không cho phép ngồi xe ngựa hoặc cưỡi ngựa vào.
19 Ánh mắt của Ngu Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào nam tử y phục trắng. Nam tử y phục trắng hình như cũng cảm thấy được gì nên đột nhiên quay đầu lại.
20 Phát hiện Cơ Linh Song nhìn chằm chằm về phía bàn bên rất lâu không có lấy lại tinh thần, ánh mắt Hạ Oanh và Tạ Thư cũng nhìn theo.