1 “Lão phu nhân, nên dậy rồi. ” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng kêu, âm thanh hơi rung động, hai tay rũ xuống kéo vạt áo.
“Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến.
2 “Vâng”
Đợi tất cả bọn hạ nhân lui ra, lão phu nhân mới mở miệng nói:
“Trần quản sự, ngươi hẳn phải biết vì sao ta gọi ngươi đến” Âm thanh nói ra có chút lạnh lùng, hai mắt phu nhân khẽ nheo lại.
3 Cảnh Hiên né tránh cặp mắt sắc bén kia, có chút chột dạ cúi đầu. Vì cái gì mà một năm trước thân hình mềm mại như nước, lông mày mắt hạnh đều thay đổi.
4 “Ta đã già, giúp ngươi làm việc thế nào?” Nói hồi lâu, lão phu nhân vẫn biết mình phải giúp quái vật này làm việc mới có thể có tự do.
“Túc chủ lần này thí luyện rất tốt, đợi sinh mệnh kết thúc sẽ chọn lấy nhiệm vụ”
“Thí luyện?” Đối với lời nói của quái vật, nàng nghe câu hiểu câu không.
5 “Đúng, nếu như túc chủ thất bại, hệ thống cũng sẽ bị xóa bỏ”. Ai nói nữ nhân cổ đại ngu xuẩn chứ, hệ thống than thầm.
“Tốt, ta tiếp nhận nhiệm vụ. ” Lão phu nhân gật đầu.
6 Vừa đi vừa đánh giá thế giới thần kỳ này, đầu đường nhộn nhịp, mọi người mặc áo tay ngắn, lộ ra cánh tay cẳng chân. Cảnh Như Họa quay mặt đi, nơi này thật là đồi phong bại tục, lại nhìn trên người mình một chút, váy trắng, chân cùng cánh tay đều ở bên ngoài, mặc dù mùa hè nhưng Cảnh Như Họa vẫn không quen, như thế cũng quá lớn mật.
7 “Túc chủ, ngươi không phải nô lệ của hệ thống, ngươi là túc chủ. ” Hệ thống muốn hỏng rồi.
“Vậy ta phải làm sao để thích ứng với nơi này?” Cảnh Như Họa quyết định trở về, nơi này không phải nơi tốt.
8 “Ý của ngươi là để Lãnh Ngôn và Ly Mạt đều hận ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao, vậy ta giết bọn hắn là được. ” Cảnh Như Họa uống một hớp sữa bò, thừ này so với trà nhài thì tốt hơn rất nhiều.
9 Nghĩ đến bị xóa bỏ, không thể đầu thai, Cảnh Như Họa giật mình. Nhìn lại nhiệm vụ, nhớ lại cốt truyện, Cảnh Như Họa bắt đầu lên kế hoạch khiến cả hai người đều hận nàng.
10 Reng reng, chuông vào học vang lên, học sinh hầu như đều đông đủ, chỉ thiếu một người. Giáo viên coi như không biết mở giáo án bắt đầu dạy, hiểu nhiên đã quen thuộc với chuyện này.
11 “Ừ, tôi ổn. ” Cảnh Như Họa gật đầu
“Tôi có thể ngồi đây không?” Nam nhân chỉ chỗ bên cạnh Cảnh Như Họa
Cảnh Như Họa chần chừ, cùng nam tử xa lạ ngồi chung một chỗ sao.
12 Chương trình học buổi chiều không nhiều, chỉ có hai tiết học, chương trình học của học viện quý tộc Hoàng Anh ngoài môn bắt buộc còn có môn tự chọn, tham khảo chương trình học của đại học, nhưng không được tự do như đại học, học xong hai tiết Văn Hoá buổi chiều, Cảnh Như Họa bắt đầu hiểu hơn về sách giáo khoa.
13 Tiệm cà phê này tên “Thong thả gặp Nam Sơn” mang phong cách điền viên, với nền nhạc du dương cùng ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, lộ vẻ năm tháng tĩnh lặng.
14 Ngồi nghỉ ở quán cà phê đến khi trời tối, hai người hai tay trống trơn cầm ví ra ngoài đã thấy tài xế đang chờ ở ngoài.
“Tiểu Họa, cậu xem, là bọn họ kìa.
15 Cảnh Như Họa cũng bắt đầu quen dần với xã hội này, ở đây tất cả mọi thứ đều tiến bộ hơn Phong Nguyệt Quốc, nơi đây có pháp luật, có giao thông, tất cả mọi thứ đều mới lạ và tươi tốt.