1 8 giờ tối, tại sân thượng tầng thứ 30, cao ốc Mộc thị.
Một người con gái mảnh mai run rẩy đứng gần lan can, mái tóc nàng đen dài buông xõa sau lưng, tung bay theo gió.
2 Ưm. . . đau đầu quá. . .
Nàng đang ở đâu? Địa phủ chăng. . . ?
“Tỉnh?”
Một giọng nói nam tính trầm khàn vang lên bên cạnh. Phương Hàn khó khăn mở mắt ra, mơ hồ nhìn xung quanh.
3 “Chuyện hôm nay ta coi như không tính toán với các ngươi. Nhưng sau này, nếu còn dám đánh chủ ý trên người ta nữa thì đừng trách bổn vương không thủ hạ lưu tình!”.
4 A… đầu sao lại đau thế này… Phương Hàn nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, đôi chân mày nhíu lại, một lượng thông tin khổng lồ không ngừng dung nạp vào não làm cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, muốn mở mắt ra mà không tài nào làm được.
5 Lời Tường quản gia vừa dứt, cả căn phòng liền rơi vào im lặng. Mộc thừa tướng dùng cặp mắt không thể tin nhìn nhị nữ nhi của mình, không ngờ được, nhị nữ nhi chỉ mới 13 tuổi đã dưỡng thành tính tình ngoan độc, đến cả đích tỷ của mình cũng dám xuống tay hiểm ác như vậy.
6 Mộc thừa tướng cũng không khá hơn là bao, nhìn xuống thấy thê tử cùng nữ nhi khóc lóc thành một đoàn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái gì, có lẽ ông cũng sai trong chuyện này, nếu cư xử công bằng hơn một chút, đừng có quá sủng ái đại nữ nhi mà quên đi bản thân còn một thê tử cùng hai đứa con nữa cũng cần mình chiếu cố thì cũng không bức thê tử của mình ghen tị mờ mắt đến mức hạ thủ một cách ngu ngốc như vậy.
7 Chẳng mấy chốc, thời gian Mộc Phương Chi xuyên đến nơi này đã qua một tháng, khoảng thời gian này, nàng sống vô cùng thích ý, người của phủ thừa tướng từ trên xuống dưới sống cực kỳ đơn giản, bình thản, mấy thứ như trạch đấu nàng từng đọc trong truyện lúc trước hầu như không xảy ra.
8 Chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một giọng nói hữu lực truyền vào bên trong, không ai khác, chính là Tam vương gia Sở Hình Thiên. Hắn ở Tam vương phủ chung quy đúng một tháng, Mộc Phương Chi quả nhiên như lời nói trước đó của nàng, không hề đặt chân đến phủ tìm hắn.
9 Buổi tối hôm đó, trên giường ngủ trong Ngọc Diệp viện, một người con gái tóc đen xõa trên giường nằm nhắm mắt, đôi chân mày nàng nhíu chặt, từng giọt từng giọt mồ hôi trộn lẫn nước mắt của nàng như hạt châu lăn xuống hai gò má.
10 Trở về Tĩnh vương phủ, Sở Thiếu Dục liền cho gọi Mộ Viễn, phụ tá bên người của hắn đến thư phòng. Sự việc Mộc Phương Chi vừa nói, hắn muốn một lần nữa xác định lại cho rõ.
11 Nắng xuyên qua kẽ lá trên giàn nho chiếu lên mái tóc đen nhánh, ánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi hàng mi khép hờ, lướt nhẹ qua đôi môi căng mọng đỏ thắm của người con gái đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế quý phi đặt bên dưới, không ai khác chính là Mộc Phương Hàn.