1 Edit: SallyLúc này trời đã chạng vạng, bên ngoài cuồng phong gào thét, sắp có một hồi bão táp kéo tới, tiếng sấm trên không trung không ngừng nổ vang.
2 Edit: SallyThật khát, Vân Y chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc khó chịu như hỏa thiêu. Vân Y mở to mắt, một đôi thủy mâu long lanh như ánh sáng ngọc. Nàng chậm rãi ngồi dậy, đánh giá bốn phía xung quanh, đập vào mắt nàng là một mảnh đất hoang sơ vắng vẻ.
3 Edit: SallyĐứng ở trước cửa tướng phủ, nhìn tướng phủ tráng lệ, khóe miệng Vân Y nhẹ nhàng gợi lên, trong mắt cũng là một mảnh băng hàn. Từng trí nhớ trong đầu Vân Mộng Vũ không ngừng hiện lên trong đầu Vân Y.
4 Vân Mộng Vũ từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa, che mặt khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói “Di nương chớ vì Vũ nhi mà thương tâm, lần này là Vũ nhi làm sai.
5 Rời khỏi thiện thính một khoảng, khi đi vào hoa viên, Lí Như lập tức thả tay Vân Mộng Vũ ra, vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Mà Vân Mộng Vũ cũng bày ra vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Lí Như.
6 Vân Mộng Vũ nằm ở trên giường, thật lâu không có đi vào giấc ngủ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Hồng Mai cùng Lục Bình. “Lúc trước vú Vương bị Tuyết sườn phi oan uổng, đổ tộ trộm ngọc bội, ta cùng Lục Bình từng đi cầu tình, nhưng lại ta cùng Lục Bình còn có vú Vương đều bị tiểu thư đuổi về tướng phủ.
7 Nghe Lục Bình nói, Vân Mộng Vũ cùng Hồng Mai đều kinh ngạc nhìn Lục Bình. Lục Bình thấy tiểu thư cùng tỷ tỷ đều nhìn mình, liền hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói: “Tiểu thư, nô tỳ sáng sớm hôm nay cùng bọn người Thanh Nhi còn có một ít bà tử đi ra ngoài chọn mua một ít này nọ.
8 Bồ câu đưa tin mang đến tin tức về Lí Như, Vân Mộng Vũ luôn luôn hoài nghi mẫu thân Mộc Lâm căn bản không phải khó sanh mà chết, mà là bị Lí Như hại chết.
9 Nhận thấy ánh mắt quen thuộc nhìn chăm chú vào mình, Vân Mộng Vũ mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy phía cửa sổ lầu các cao nhất Minh Nguyệt tửu lâu có một mảnh góc áo trắng thuần chợt lóe trước mắt.
10 Nghe Lục Bình trong nói, trong lòng Vân Mộng Vũ dâng lên một tia cảm động. Vân Mộng Vũ thoáng nghĩ, liền cười trả lời “Được rồi, vậy ngươi cùng Hồng Mai theo ta đi.
11 Mọi người ăn lễ vui vẻ nha. Nghe lão phu nhân nói như vậy, Vân Mộng Vũ cúi đầu, trong mắt lóe lên, trong lòng một mảnh rét lạnh. Này chính là tổ mẫu một khắc trước còn ôm mình sợ mình chịu ủy khuất a, ngay sau đó lão lại sợ ngươi đi làm xấu hổ, mất mặt, hủy đi phú quý của nàng, quả nhiên là hảo tổ mẫu a.
12 Vân Mộng Vũ vừa nói xong, trong phòng tất cả mọi người sửng sốt. Đây là tình huống gì, Hộ Quốc tướng quân phủ bởi vì lão tướng quân Mộc Nguyên đã mất, uy danh sớm đã không còn được như xưa.
13 Vân Mộng Vũ giờ phút này thật sự không nói gì a. . . . . . Hội phi chim to. . . . . . , giờ phút này nàng thật sự vô lực, kia rõ ràng là tiên hạc. . .
14 Nghe được thanh âm chói tai kia, mọi người đang đi trên đường ngừng lại, quay đầu nhìn, nhìn thấy người tới, mọi người đều hành lễ. “Cấp An vương thỉnh an.
15 Người kia nên hình dung như thế nào đây. Tựa hồ vắt hết óc cũng khó có thể tìm ra từ để hình dung hắn. Áo trắng tóc đen, trên đỉnh đầu dùng một cây trâm ngọc cố định…Gió nhẹ nhàng thổi qua, vài sợi tóc nhẹ bay phất phơ, ánh trăng treo giữa không trung, sáng rực như ban ngày.
16 Vân Mộng Vũ nâng mắt nhìn lại, thì thấy Sở Diễm cũng đang nhìn nàng. Đây là tình huống gì, nàng lại không đắc tội với hắn. Như thế nào hắn lại nhìn nàng, hắn tính làm gì đây? Mà bên cạnh, Vân Dung cũng mang vẻ mặt phòng bị nhìn nàng, đem nàng trở thành tình địch của nàng ta.
17 Vân Mộng Vũ mơ mơ màng màng cảm giác có một bàn tay đụng vào người nàng, loại đụng chạm này làm cho nàng cực kỳ không thoải mái. Vân Mộng Vũ ghét nhất bị người xa lạ đụng chạm, mà lúc này cảm giác giống như là có một bàn tay cứ vuốt ve trên người nàng.
18 Vân Mộng Vũ theo mùi hương phát ra từ lư hương, cẩn thận phân biệt rõ mùi hương, quả nhiên giống như nàng tưởng tượng. Mộng ảo khởi la hương, đúng thật là mộng ảo khởi la hương.
19 Vân Mộng Vũ đứng trong núi giả, nhất thời không biết nên làm như thế nào. Trong đầu tính toán rất nhiều, nhưng tất cả đều bị nàng nhanh chóng bỏ qua. Chạy vào rừng trúc, khẳng định là không được, bọn họ nhiều người như vậy, khẳng định sẽ bị bọn họ bắt rất nhanh.
20 Đúng lúc cặp mắt như sói đó nhìn thẳng về hướng Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ chớp mắt đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa, toàn thân giống như bị hút hết tất cả khí lực, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó.