21 Hai người con gái đứng trước mặt có thể nhìn thấy phần nhiều là sùng bái Phong Thần, nhưng lại không phải là bộ dạng muốn quyến rũ.
22 Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người Ngu Thanh Thiển cùng nhau tập hợp tại địa điểm viết trên thông báo nhập học đợi thầy giáo của học viện.
23 Trong ba trăm người ở sân thì có một trăm tám mươi Tôi Thể Sư, được hai giáo viên dẫn ra khỏi quảng trường ngoài trời.
24 Tính tình nữ giáo viên khá là dịu dàng, nàng chỉ đạo dẫn hàng người đi về phía trung tâm của vùng đất Linh Thực, để bọn họ thả lỏng trước.
25
Lời của Ngu Thanh Thiển làm tinh hoa Linh Thực đó nghẹn họng, sau đó vẫn tiếp tục kiêu căng lại.
“Đó là vì bọn họ không có khả năng, nếu như có thể lập khế ước với ta dễ dàng, thì chẳng phải ta làm mất mặt danh xưng vua thực vật của ta sao?”
Đối phương khe khẽ nói: “Hơn nữa nếu ký kết thất bại thì ta cũng có thể hút một phần năng lực tinh thần của bọn họ thôi, bọn họ vẫn có thể dưới sự giúp đỡ của các giáo viên loài người để lập khế ước với các phế vật khác.
26 Ngu Thanh Thiển mở mắt ra, trên sức mạnh tinh thần và tâm linh đều sản sinh ra cảm giác một trăm phần trăm đã lập khế ước với cây Linh Thực có ý thức riêng kia.
27
Ngu Thanh Thiển cười nhạt hỏi lại: “Đúng thì làm sao?”
“Không làm sao cả, chỉ là cảm thấy thiên chất như vậy ở trên người ngươi thật lãng phí quá.
28
Có mấy người liên tiếp hỏi mấy câu hỏi, nữ giáo viên đều lần lượt trả lời.
“Khoa hệ của Linh Thực mà các em lập khế ước bây giờ đã thống kê xong rồi, tình hình phân ban rất nhanh sẽ có kết quả thôi, ở đây trước tiên tôi xin chúc các em học tập sinh sống thuận lợi ở Học viện Hoàng gia.
29
Tiết học đầu tiên, một nam tử trẻ tuổi nho nhã bước vào phòng học.
“Chào mọi người, tên của thầy là Trác Hân Lâm, là thầy phụ trách khoa chữa trị.
30
Cuộc sống sau khi Ngu Thanh Thiển được phân vào khoa chữa trị dần dần ổn định lại.
Lúc khoa chữa trị không có tiết, nàng cũng chạy đi các khoa khác nghe giảng.
31 Tận mắt nhìn thấy Ngu Thanh Thiển nhanh như cắt biến mất trước mắt họ, ba người ở cùng ký túc xá đều thấy ngạc nhiên.
32 Ngu Thanh Thiển đang phun ra những lời dịu dàng bên tai Phong Thần, người của hắn không chịu nổi cứng đờ ra, chỉ là ngay lập tức đã hồi phục lại như bình thường.
33
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển đột nhiên lộ ra sự thù địch, tuy chỉ là trong phút chốc, nhưng vẫn bị Phong Thần bắt được.
Ánh mắt khô cằn thâm sâu của Phong Thần phả lên sự thâm trầm người khác nhìn không thấu, từ lần đầu gặp Ngu Thanh Thiển hắn đã bắt đầu thấy người con gái này không đơn giản, cho dù đối phương lúc đó mới chỉ hai tuổi.
34
Phong Thần nhìn Ngu Thanh Thiển với khuôn mặt đầy tính công kích, màu mắt trở nên sâu hơn.
“Vậy nàng muốn như thế nào?” Giọng của hắn rất nhẹ nhàng, cũng rất điềm tĩnh không nghe ra được cảm xúc yêu thích hay tức giận.
35
Sau khi Ngu Thanh Thiển đi rồi, Cung Hạo vuốt cằm suy nghĩ.
“Ngươi quen nàng ấy à?” Người con trai bên cạnh chàng hỏi.
36 Cung Hạo và Kỳ Duệ là hai thiếu niên mà nàng từng gặp ở quán rượu trong tiểu thành, không ngờ chỉ là một lần nói chuyện với đối phương đã dẫn đến phiền phức.
37 Hai người nghe xong lời của Ngu Thanh Thiển thì đều ngạc nhiên, đánh thắng nàng? Đùa cái gì vậy, không có chút tính khiêu chiến nào.
38 Cung Hạo và Kỳ Duệ từ khi ba tuổi đã biểu lộ thiên chất Linh Thực Sư, còn nhận được bao nhiêu sự tâng bốc, đây là lần đầu tiên bị đả kích như vậy.
39 Lời nói hành động của Ngu Thanh Thiển như giáng một đòn vào đầu của Cung Hạo và Kỳ Duệ, những người mà vẫn luôn tự mình cảm thấy mình khá giỏi.
40
Sau khi Cung Hạo và Kỳ Duệ rời đi, ba người Cơ Linh Song bước tới nhìn Ngu Thanh Thiển giống như nhìn thấy ma.
“Thanh Thiển, thân thủ này của ngươi còn lợi hại hơn so với ngũ diệp Linh Đồng khoa chiến đấu hoặc là Võ Đồng giai đoạn năm trở lên đó.