1 Mấy ngày gần đây , đâu đâu cũng bàn tán tin tức người đứng đầu tập đoàn Lệ Thị – Lệ Trọng Mưu ra tòa tranh giành quyền nuôi một đứa trẻ 6 tuổi. Trong vụ kiện ầm ĩ này , một bên là người đứng đầu giới kinh doanh quyền khuynh thiên hạ Lệ Trọng Mưu, còn một bên là Ngô Đồng tầm thường nhỏ bé không ai biết đến.
2 Mọi chuyện bắt đầu từ nửa tháng trước…Ngày 27 tháng 3 vốn là sinh nhật của Đồng Đồng. Nhưng Ngô Đồng ngày hôm đó phải tăng ca, không có thời gian cùng con tổ chức sinh nhật nên đã hứa cuối tuần đưa nó đến Disney chơi.
3 Sau khi tan làm Ngô Đồng liền nhanh chóng đến trường học đón con. Vừa đến trường đã nghe cô giáo của Đồng Đồng nói lại Đồng Đồng đã được một nam nhân tự nhận là cha đứa bé đón về từ rất sớm.
4 Giọng nói lạnh lùng như thường ngày : “Ngô tiểu thư, cô muốn bao nhiêu, ra giá đi”. Ngô Đồng im lặng không lên tiếng. Lệ Trọng Mưu nhìn thấy trong mắt nữ nhân lóe ra tia kinh ngạc, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy một trận thương tiếc.
5 Mọi hoạt động xã giao đêm nay toàn bộ bị hủy bỏ. Lệ Trọng Mưu trở về thư phòng, bật webcam. Vừa rồi tâm tình bị Ngô Đồng làm cho rối loạn, hắn suýt chút nữa thì quên mình còn có một cuộc hẹn.
6 Ánh nắng tươi sáng bắt đầu một ngày mới. Những tia nắng rực rỡ chiếu rọi vào từng ô cửa sổ của các tòa nhà, trải ra khắp nơi một bầu không khí ấm áp. Vài cơn gió như vô tình lướt nhẹ qua những tán cây, chọc cho những chú chim trú ẩn trong đó vỗ cánh bay đi.
7 Trợ lý của Hướng luật sư nói cho Ngô Đồng địa chỉ. Địa điểm tổ chức bữa tiệc đêm nay là tại khách sạn Trung Hoàn – một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố.
8 Ngô Đồng đổi sang một chiếc thang máy khác đi lên. Cửa thang máy từ từ đóng lại. Lúc này, cô xuyên thấu qua khe cửa ngày càng hẹp dần, nhìn đến người đàn ông vừa rồi đang tiến lại phía mình.
9 Nháy mắt hơi nước lạnh lẽo từ khắp mọi phía theo nhau lại gần. Tràn ngập mà đến. Bủa vây chặt chẽ lấy cô. Tiết trời tháng tư, không phải ít nhất cũng nên có một chút độ ấm hay sao?Như thế nào còn như vậy……….
10 Lệ Trọng Mưu như trước vẫn là thất thần. ” Tay anh …. . không có việc gì chứ?”Thanh âm dịu nhẹ mang theo vài phần sốt ruột của nữ nhân vừa mới vang lên, Lệ Trọng Mưu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay mềm mại của cô đã đưa lại đây.
11 Ngô Đồng thăng chức. Cấp trên cho chỉ tiêu, muốn cô mang mấy người lập ra đội kế hoạch phụ trách hạng mục mới. Kể từ lần rơi xuống nước đó, cô nửa đêm liền phát sốt, bệnh tình tuy triền miên vài ngày nhưng cũng không thực sự nghiêm trọng- trừ bỏ ngẫu nhiên ho khan và uống thuốc xong có cảm giác buồn ngủ thì không có gì trở ngại.
12 Nếu…. toàn thế giới đều cho là như vậy, Ngô Đồng nghĩ, vì sao chính mình không thể cho là như vậy?Nghĩ như vậy, cho như vậy, cô phải chăng sẽ có lối thoát?Thật tốt……Cửa toilet yên tĩnh.
13 Giống như lần trước bên ngoài tòa án lúc này đã có rất đông phóng viên đứng đợi. Nhìn thế trận như vậy Ngô Đồng chỉ muốn tận lực đem mình trở thành vô hình, tiếc hận tòa án không có cửa sau để chính mình lén lútkhông một tiếng động đi vào.
14 Tiếp xúc với Hướng Tá vài lần, Ngô Đồng nhận ra mặc dù khi gặp người khác anh ta có vẻ phóng túng, nhưng khi làm việc thì hoàn toàn nghiêm túc. Một khi đã tiếp án, anh ta sẽ dốc toàn tâm toàn lực.
15 Quyền giám hộ với Ngô Đồng mà nói thì gần như là chuyện không thể. Ngày mở phiên tòa. Lần đâu tiên tòa mở án, bên ngoài có rất nhiều phóng viên chầu trực.
16 Trước khi phiên tòa bắt đầu, cô ra bên ngoài ngồi, cách một hành lang là Lệ Trọng Mưu, anh ngồi vắt chéo chân, chỉ thấy mỗi sườn mặt, không thấy được biểu tình nên càng không nắm được cảm xúc anh.
17 Thủ đoạn của Hướng Tá so với của Lệ Trọng Mưu vẫn còn non tay lắm, với Lệ Trọng Mưu mà nói, cho dù là người gần gũi nhất, cho dù là máu mủ tình thâm, anh nói hủy, phải lập tức hủy.
18 Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Ngô Đồng trở nên rối loạn. Tất cả hợp đồng đầu tư của cô đều gặp vấn đề. Những công trình ở TC bị tuồn ra ngoài, công ty coi việc này là điều không thể chấp nhận được, vì thế liền cách chức Ngô Đồng.
19 Không ai giải đáp được câu hỏi của Lệ Trọng Mưu, anh rít điếu thuốc, từng làn khỏi phun ra thay thế cho tiếng thở dài của anh. Khói tỏa bớt đi, Ngô Đồng nhìn không thấy vẻ mặt của anh, một lát sau anh ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tôi lo lắng một chút.
20 Lệ Trọng Mưu vội từ bữa tiệc đi thẳng đến nhà Ngô Đồng. Đồng Đồng mở cửa, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt. Lệ Trọng Mưu bế bổng cậu bé vào trong, Đồng Đồng ngoan ngoãn dán lên đầu vai Lệ Trọng Mưu, cánh tay mập mạp như ngó sen ôm vòng lấy cổ anh.