1 Hôm nay là một ngày nóng nhất ở thành phố C, nhiệt độ cao lên tới 43 độ, đến cả nhiệt kế còn chịu không nổi cũng muốn nổ tung, lượng người lưa thưa ít ỏi đi trên đường tưởng chừng như sắp bị cái nóng làm cho bốc hơi biến mất.
2 Ôn Hân vừa tê tay vừa đau đầu, còn bị tiếng quát của người đàn ông này gào lên, cảm thấy đầu giống như bị gõ một gậy ong ong đau điếng. "Đồ ở phòng cất trữ đều bị lấy đi hết rồi, tấm vải này là tôi vất vả lắm mới lục được đấy.
3 Tay đang cầm đĩa của Ôn Hân đột ngột khựng lại giữa không trung, nước canh sóng sánh tràn ra từ đuôi cá đổ xuống nền gạch, tạo thành nhiều vòng tròn loang lổ không rõ màu sắc.
4 Từ cổng nơi đóng quân đi vào nào là đội truyền tin, đội xe hơi, đội điều tra, hễ có đội đi trên đường thì cứ gặp đội nào là tính sổ với đội đó, hai hạt ngọc có chức năng bình thường về phương diện ý thức cũng nhìn ra được đại đội trưởng Lệ đang đi một mình trên đường có tâm tình không tốt.
5 "Là anh trai của Tả Dữu phải không ạ?" Lệ Minh Thần rất lâu không lên tiếng, Ôn Hân cho rằng đối phương không nghe rõ, lại lập lại câu hỏi lúc nãy. Lần này, đại đội trưởng Lệ đã xác nhận 100%, đối phương chính là Ôn Hân!Nhưng tiếp theo, khi Ôn Hân chờ anh trả lời thì đấng mày râu là Lệ Minh Thần lại giở trò hờn dỗi của trẻ con, anh bụp một cái… Cúp điện thoại.
6 Doanh trại. Lệ Minh Thần giữ vững tư thế đứng nghiêm, mắt hơi hướng lên phía trước một góc xiên 15 độ, nhìn chằm chằm bảng hiệu viết hai chữ doanh trại mà nghiên cứu không hết.
7 Ôn Hân đi vào trong khu rừng gỗ xanh ở miền Nam hiếm thấy, cầm “súng” trong tay, cô luôn cảm thấy tư thế cầm súng của mình có chút lạ, luôn cảm thấy cầm ngang vác thẳng không chính xác.
8 Bác sĩ chẩn đoán bệnh rất nhanh đã ra ngoài. . . . mô mềm ở mắt cá chân bị tổn thương. . . . không lớn nhưng vết thương tương đối phiền phức. Bởi vì Ôn Hân không thể tự mình đi lại.
9 Năm nay Ôn Noãn bảy tuổi, học lớp hai trường tiểu học Nhân Dân hạng nhất ở khu An Chung thành phố C. Chiều cao tiêu chuẩn thì cô nhóc chỉ cao có một chút nhưng lại cao hơn hạn mức trọng lượng cơ thể tối đa đến 2 kg.
10 Ánh mặt trời trong sân sau rất tốt, chiếu vào trên mặt Ôn Hân đang trong cơn giận dữ, không cân đối chút nào. "Lúc Noãn Noãn ra ngoài còn rất tốt, tại sao bị anh ôm về liền thành như vậy!" Cô gái nhỏ nổi giận lên hoàn toàn không giống với những cô gái quân y.
11 "Muốn tiền trợ cấp, không thành vấn đề, bây giờ là một giờ qua mười lăm, cậu có thể chạy về doanh trại của chúng ta trước ba giờ sẽ có thưởng, nếu không.
12 "Vạn Tổng, tôi muốn từ chức. " Hôm nay thật sự đứng quá lâu, sợi dây bị thương ở chân nối liền tới tim, đau đớn phức tạp. Ôn Hân cau mày nói với Vạn Cương đứng ở của sổ quay lưng về phía cô.
13 Câu trả lời của Ôn Hân ngoài làm cho Tả Dữu ở đây hơi bất ngờ, Ôn Noãn ôm cổ Lệ Minh Thần càng chặt hơn, cảm xúc của Ôn Lĩnh dịu đi chút xíu ra, thì ảnh hưởng sâu sắc nhất phải kể đến Ngụy Dược.
14 Lấy lối tư duy Lệ Minh Thần được huấn luyện nhiều năm trong quân đội ra mà nói, bản đồ địa hình của các dạng núi phức tạp, bất luận là kiểu đầm lầy khó đi vào hay là kiểu đồng bằng dễ bại lộ đi nữa, chỉ cần bản đồ tác chiến đặt tại trước mắt anh mấy phút, trong đầu thiếu tá tiên sinh cũng có thể chuyển ra một kế hoạch tác chiến chính xác rõ ràng.
15 Cách rất xa, Lý Bá Ngôn đã nhìn thấy Ôn Hân và Lệ Minh Thần đứng trong đại sảnh, nghĩ thầm Lệ tiểu tử dẫn được Ôn Hân tới có phải đã mừng đến điên rồi không, sao lại để cho người ta đứng ở bên ngoài, cũng không biết mời vào bên trong.
16 Buổi tối hôm hôn lễ của Lý Bá Ngôn, Ôn Hân nhận được một tin nhắn: "Anh bị giam giữ một tuần, vợ yêu đợi anh. (╯3╰)"Có thể vô lại đến mức này ngoài Lệ Minh Thần ra thì không có người thứ hai.
17 "Tửu lượng của em tốt đến thế sao? Cả đám đấng mày râu của công ty chỉ để một người con gái như em uống thành như vậy!" Đỡ thân thể càng ngày càng mềm của Ôn Hân, Lệ Minh Thần vừa ôm cô vào trong ngực, vừa liếc đám Tả Tuấn vẫn nghiêng người ngồi trên ghế tựa nói, "Chưa nói tới nhiệm vụ hay không nhiệm vụ gì, em chỉ có một câu, đây là vợ em, Tả Tuấn!"Vợ anh, đừng có chủ ý động vào, thiếu tá Lệ chọn làm rõ nghĩa với Tả Tuấn“Đi trước.
18 "Ông cụ không có ở nhà, em nói anh nghe thử coi, anh ức hiếp em thế nào ?" Tả Tuấn để tờ báo trong tay xuống, uống một ngụm cà phê rồi nhìn em gái. Tả Tuấn hiển nhiên là mới vừa rời giường, áo ngủ tơ tằm trên người còn chưa thay, kiểu dáng thân đối màu đen, da thịt màu lúa mạch lộ ra từ cổ kéo đến trước ngực, khi quay đầu nhìn Tả Dữu, áo lại càng mở rộng ra thêm.
19 Trước khi học tiểu học Tả Dữu vẫn luôn ở trong đại viện của quân khu, khi đó cô thường nghe ông ngoại nói một câu: người quân nhân thật sự chính trực không phải được đào tạo dựa vào huấn luyện nghiêm khắc, mà phải dựa vào mưa bom bão đạn trên chiến trường từng chút từng chút rèn dũa.
20 Lần đầu tiên trong đời, Tả Dữu cảm thấy không có anh hai giống như chiếc xe bị tuột mất xích. Bấm điện thoại gọi cho anh lần thứ N, nhưng lần nào cũng là nghìn bài một điệu "Số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.