1 Sinh hoạt hiện giờ của Snape thật đơn điệu.
Không có chúa tể hắc ám ngày ngày uy hiếp, không có Dumbledore liên tục quấy rầy, cũng không cần sửa đống bài tập ma dược vô cùng kỳ quặc của đám quỷ khổng lồ nhỏ đầu não bị quỷ khổng lồ lớn gặm kia……
— Bởi vì, hiện tại hắn là một bức họa treo trong phòng hiệu trưởng Hogwarts.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người xem văn vui vẻ
Ps: Đây là một đoản văn tự tiêu khiển tự vui vẻ, cho nên nhân vật tan vỡ nghiêm trọng, không nên tưởng thiệt a
~╭[╯3╰]╮
———————————————————————————————————–
Harry bé bỏng đáng thương =.
3
“Vẽ bức họa?” Harry kỳ quái liếc nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn về phía bức họa Dumbledore — không biết có phải vì có người ngoài ở đây hay không, hôm nay các bức họa đặc biệt im lặng, giống như thật sự đều đang ngủ vậy, “Nhưng không phải bình thường đều chờ sau khi hiệu trưởng lớn tuổi mới vẽ sao?”
Những lời này không phải Harry đoán mò, mà là nhìn lại toàn bộ văn phòng hiệu trưởng Hogwarts, nhìn chỗ nào cũng đều là những bộ râu trắng bóng, hoặc những phu nhân trên mặt đầy nếp nhăn.
4 Từ sau khi Harry từ chức thần sáng, kế nhiệm hiệu trưởng Hogwarts, thì đã được toàn bộ thế giới pháp thuật chú ý. Nhưng mà, Kẻ Được Chọn của chúng ta vĩnh viễn sẽ dùng hành động để chứng minh vận mệnh phi thường của mình với người đời.
5 “Đúng vậy,” Dumbledore thừa nhận vô cùng thản nhiên, “Mọi người ở nơi này đều biết chuyện của Severus, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy người đã hy sinh rất nhiều vì Hogwarts này sau khi chết vẫn buồn bực không vui, cho nên luôn thay đổi biện pháp muốn khiến Snape thể hiện cảm xúc của mình ra — Đừng nhìn thầy như vậy, Harry, con phải biết rằng, phẫn nộ cũng là một loại cảm xúc.
6
“Ách, giáo sư Snape?” Harry có chút chần chờ nhìn Snape vẫn đang nhìn chằm chằm y không nhúc nhích, không biết vì sao, dưới ánh mắt càng ngày càng sáng tỏ kia của Snape, Harry cảm thấy chính mình chột dạ…… Càng ngày càng chột dạ…… Chột dạ đến không thể chột dạ hơn……
Snape lạnh lùng liếc nhìn Harry một cái, nói:“Đi nói với Dumbledore, trừ khi ta chết, nếu không ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi chỗ của cụ ta ăn cookie!”
“Ách……” Harry có chút do dự, không biết có cần phải nhắc nhở Snape một chút hay không…… Hiện tại hắn đã chết rồi.
7
Khi Snape tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn mềm mại thoải mái.
“Giáo sư? Thầy vẫn khỏe chứ?”
Nghe được tiếng nói này, Snape quay đầu lại nhìn bên giường.
8 Harry chỉ cảm thấy đôi môi của mình chạm vào một cái gì đó ấm ấm mềm mềm, nhưng giây tiếp theo, cái ấm ấm mềm mềm đó liền mở ra, sau đó hung hăng cắn vào môi Harry.
9
Harry gần như vắt giò lên cổ mà chạy về bức họa của mình trong phòng hiệu trưởng, nhưng bất hạnh cũng không buông tha cho y.
“Nga, Harry, con đã về?” Julian và Dumbledore đem vị trí buổi trà chiều của họ chuyển sang bức họa của Harry, “Tiến triển thế nào?” Julian nhìn nhìn môi Harry, nụ cười trên mặt càng quỷ dị, “Xem ra tiến triển của cậu thật thần tốc?”
“Cái gì?” Harry lảo đảo ngồi xuống – cả cái bàn lớn bị đụng phải, ly trà của Dumbledore và Julian lắc lư làm sánh một ít nước ra ngoài.
10
Harry nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Snape, trái tim bất ổn đập loạn nhịp một cái. Vừa nãy mình hôn Snape, vừa nãy mình còn làm cho Snape cứng lên …… Việc này không khoa học a! Đây không phải là thế giới trong bức họa sao?! Tại sao còn có thể cứng lên chứ?!
Harry không nhịn được quay đầu lại, dùng tay che mặt, nội tâm không ngừng gào thét.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 23
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100