1 “Uhm. . . . . . ha. . . . . . Cậu. . . . . . Chậm một chút. . . . . . ”
Lam Úc Kiệt tựa vào giường, thân hình tinh tráng phía sau không ngừng thúc mạnh về trước, động tác này đã kéo dài một lúc lâu, Lam Úc Kiệt không thể chịu nổi mà thở dốc liên hồi, bộ vị đang chặt chẽ liên kết với nơi tư mật của anh ra vào ngày càng mãnh liệt hơn.
2 Ngồi ở mép giường, Lam Úc Kiệt ngủ rất trầm, cái gì cũng không biết, ngay cả khi Vương Diệu vươn tay vuốt mặt anh, anh cũng không có phản ứng.
Vương Diệu nhìn khuôn mặt anh lúc đang ngủ, trong lòng rất thích ý.
3 “Cậu mang đàn ông về nhà mà còn hào phóng được tới vậy?” Lam Úc Kiệt vừa khó hiểu, vừa thấy buồn cười. Khẩu khí của Vương Diệu thật buồn cười, làm Lam Úc Kiệt cười không ngừng.
4 Tắm rửa xong, Vương Diệu không rõ Lam Úc Kiệt vì sao lại im lặng, chỉ là nhìn anh ngơ ngác, liền lấy khăn tắm lau khô thân thể, khoác áo tắm lên cho anh, rồi để anh ngồi lên sô pha, dùng máy sấy sấy khô anh.
5 “Sách, quy củ thật đúng là nhiều. ” Vương Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm, tên đã lên dây, đành phải ngoan ngoãn xuống giường đi lấy mũ.
“Không vui thì đừng làm, cậu không phải người bên dưới đương nhiên không biết biết tôi vất vả thế nào, lần trước hai ta uống rượu cậu cũng thấy rồi đó, buổi tối làm xong không tẩy rửa, để tới hôm sau tôi rất khó chịu, người bị giày vò là tôi không phải cậu, cậu không hiểu tôi cũng không có cách nào.
6 Đồ ăn dọn lên được một nữa, hai người nắm tay, vòng ra phía sau lẻn đi.
Địa điểm vẫn là nhà Vương Diệu, nhưng lúc này Vương Cốc không có nhà, nên đỡ phải xấu hổ, lên lầu hai vừa đóng cửa lại, hai người liền gắt gao giao triền, môi lưỡi giao hòa, củi khô lửa bốc.
7 Bình thường vẫn là Lam Úc Kiệt chủ động tìm Vương Diệu, trừ phi rất bận, bằng không Vương Diệu không bao giờ cự tuyệt lời mời của Lam Úc Kiệt.
Có mấy lần, Vương Diệu lái xe đi bệnh viện đón anh, anh đã phi thường mệt mỏi, tới mức vừa lên xe đã ngủ.
8 “Anh quen à?” Đám người mặc đồ đen kia vừa đi qua, nhìn khuôn mặt tuyệt luân của Lam Úc Kiệt như mất cân đối, đủ mọi màu sắc liên tục thay đổi. Đồng Hi thường ghét xen vào chuyện của người khác, nhưng nể tình Lam Úc Kiệt gọi mình đi ăn com, hắn vẫn hỏi.
9 Lam Úc Kiệt có rất nhiều bạn bè, bạn bè anh nhiều tới mức ba cuốn sổ ghi chép thật dày cũng không đủ dùng, lúc mua cuốn sổ thứ tư về, còn bị thư ký của mình trừng mắt, có chút vô tội.
10 Lam Úc Kiệt trong văn phòng ngẩn người, nhớ lại khoảng thời gian vừa về nước mỗi ngày bệnh viện đều kín người, một đám bác sỹ mộ danh mà đến, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, khiến anh chỉ có thể ngủ một tiếng một ngày, lại khiến anh thấy da đầu run run.
11 Lam Úc Kiệt rất thích mùi hương trên người Vương Diệu, lúc nào ngửi cũng thấy sạch sẽ khoan khoái.
Lúc ở nhà cứ thấy anh lười biếng, nhưng khi ra ngoài về, anh luôn chạy đi tắm rửa thay quần áo trước rồi mới ra nằm lên sô pha.
12 Ngày thứ ba Vương Diệu vừa ra ngoài thì Tề Ngự Thiên dẫn Thiệu Thanh Vân đến thăm anh, Thiệu Thanh Vân vừa nghe nói Lam Úc Kiệt bị thương liền oa oa kêu to, không cần biết anh bị thương thế nào, đã ôm anh không ngừng cọ cọ.
13 Lam Úc Kiệt lấy lòng gặm cắn cổ cậu, Vương Diệu rất nhanh lại cứng lên, cậu ôm Lam Úc Kiệt xuống bồn rửa tay, xoay người anh lại, để anh chống tay lên mặt bồn, sau đó để mông anh xuất hiện trước mặt cậu.
14 Bóng lưng trắng noãn non mềm xuất hiện trước mắt Vương Diệu, cậu vừa lòng sờ soạng một lúc, non mềm như đậu hủ bạch ngọc, da thịt mới sinh ra còn non mịn hơn so với trước kia, mềm nhẵn như lụa, Vương Diệu yêu thích không nỡ buông tay.
15 Lúc đồ ăn dọn lên Lam Úc Kiệt phát hiện mình đã đoán sai.
Tay nghề của Thiệu Thanh Vân còn tệ hơn lão ba của anh không biết bao nhiêu lần, cả bàn ăn tối om om, không có món nào chỉ nhìn mà biết được nó làm từ thứ gì.
16 “Nhớ kỹ đó, quen bạn trai thì dẫn về cho cha xem!” Ông Lam mặt đầy tươi cười phất tay với con mình.
“Được rồi, vậy con đi đây, cha có việc thì gọi điện cho con, một mình ở nhà đừng có tùy tiện mở cửa, phải nhìn cho rõ là ai trước đã ” Lam Úc Kiệt dặn dò, đầu đầy hắc tuyến thấy mình nhìn chẳng khác nào là cha, còn cái người vô tư đứng ở kia mới là con anh.
17 Năm trước hai anh em họ Ngụy kết hôn họ lần đầu gặp nhau, lần gặp nhau này nghe Ngụy Tĩnh Nhôn nói là kỷ niệm một năm ngày cười của mình, Vương Diệu mới phát giác đảo mắt một cái đã là một năm dài, ngày bay đi thật nhanh, ban đầu vốn chỉ là vì nhu cầu mà quan hệ thân thể như ***friend, chẳng hiểu vì sao mà bất tri bất giác cái quan hệ ban đầu ấy đã sớm thay đổi?
Nhìn ánh nắng từ cửa sổ rọi vào chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng trắng trẻo xinh đẹp kia, Vương Diệu liền hiểu được lòng mình.
18 “Không ăn nữa?” Vương Diệu chỉ vào cái bàn điểm tâm tinh xảo mỹ vị bốc mùi thơm ngát, Lam Úc Kiệt ai hai cái xíu mại tôm liền bỏi đũa xuống.
“Uhm, không quá đói.
19 “Tiểu Kiệt, anh đang giận cái gì? Anh không nói, tôi làm sao biết được. ” Vương Diệu buồn bực, kéo Lam Úc Kiệt vào lòng. Bọn họ tốt xấu cũng ở với nhau một năm, tuy rằng, lúc bắt đầu không phải thật lòng, nhưng hiện tại Vương Diệu thật lòng, cho nên cậu để ý.
20 “Ai, vậy là tốt rồi, đứa con Tiểu Kiệt này của bác không biết nhìn xa, trong đầu chứa toàn đá, chậc, Vương Diệu, bác Lam không thể cho con vào, Tiểu Kiệt sẽ giận bác.