1 “Sùng hoa! Ngươi ở đâu vậy?” Một nam tử mặc thiên thanh bào phục, đầu đội trường quan mắt bị ti quyên che lại, đang cùng các phi tử hậu cung. . . . . .
2 Lưu Tuần quảng nạp hiền năng chi sĩ trong thiên hạ, thiết lập trường thái học, nghiêm túc lại trị (tác phong và uy tín), mở kho thóc cứu nạn thiên tai, khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp.
3 Hôm sau sáng sớm ——
Bùi Ngọc Thư vẫn chưa thanh tỉnh, Lưu Tuần trước khi thượng triều khẽ hôn lên đôi môi y, nhẹ giọng thầm thì bên tai: “Ngọc Thư, trẫm phải thượng triều, hạ triều sẽ đến vấn an ngươi.
4 Bùi Ngọc Thư đối diện Lưu Tuần bắt đầu tháo dây áo trên người, cởi ra bào phục ướt đẫm.
Chung quy vẫn cảm thấy lúc khoan y giải đái sau lưng luôn có hai tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú y, Bùi Ngọc Thư bỗng dưng ngừng động tác, mặt mang chần chờ xoay người liếc nhìn.
5 “Khải tấu Hoàng Thượng, Hung nô phạm biên cương, tàn sát nhân dân chốn biên cương, gặp phải quân ta đang đóng quân ở vùng khai hoang, thần thỉnh được điều về biên cương phòng thủ, lĩnh quân ra trận đón đánh Hung nô.
6 Lưu Tuần đứng bên bờ song Bá tiễn đưa quân đội sắp xuất chinh, đôi mắt như trời đêm dừng lại trên người Bùi Ngọc Thư, tản mát ra nỗi quyến luyến khi phải cách chia, không nỡ để y rời xa hắn ngàn dậm trường chinh.
7 Lưu Tuần biết Bùi Ngọc Thư không muốn hồi kinh, thần tình không khỏi thất vọng cô tịch.
Ngọc Thư thế nhưng nhẫn tâm để hắn nếm trãi nỗi khổ tưởng niệm? Vậy đừng trách hắn, hắn thế nào cũng phải hảo hảo nghĩ một biện pháp khiến y không thể không hồi kinh.
8 Hôm nay khi lâm triều, khóe miệng Lưu Tuần vẫn còn giữ ý cười, biểu hiện tâm tình hắn đang hảo, đôi mắt lại dừng lại trên người Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư.
9 “Thừa tướng, Hoàng Thượng tổn hại triều cương, muốn lập nam tử vi hậu, Thừa tướng lý nên tận lực khuyên can. ” Vào khi lâm triều, Bùi Ngọc Thư vui mừng thấy Vương Thừa tướng, tức khắc nói ra nghi hoặc của mình, vì sao cả triều văn võ đối với việc Hoàng Thượng lập nam tử vi hậu, đều xem như không thấy?
Đây là việc đại nghịch bất đạo a! Sao có thể để Hoàng Thượng làm xằng làm bậy?
“Bùi tướng quân nói rất đúng, nhưng cựu thần vô lực khuyên can.
10 Hán triều chế độ tuyển hậu phi đệ nhất quan là kiểm tra sức khoẻ, đó là kiểm nghiệm thân thể hậu phi có hoàn mỹ vô hạ hay không.
Nguyên bản người tiến hành kiểm tra sức khoẻ là một lão phụ chuyên ti của vị trí này, nhưng Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư là nam tử, phụ nhân không thể tiến hành kiểm tra sức khoẻ, bởi vậy, thay bằng nội thị thâm niên Trương Thông tiến hành.
11 Đường đường nam tử bị phong làm hoàng hậu! Chuyện này đối với một Phiêu Hãn đại tướng quân uy phong lẫm lẫm mà nói, quả thực là thiên đại sỉ nhục! Mà thân là thần tử gặp được một hoàng đế như vậy, cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, oán chính mình tam sinh bất hạnh.
12 Tả ủng mỹ nhân, hữu bão giang sơn (phải ôm mỹ nhân, trái có giang sơn), là ước mơ của biết bao đời hoàng đế từ cổ chí kim.
Có cả mỹ nhân lẫn giang sơn là giấc mộng của các đời hoàng đế, thế nhưng hai thứ này lại như thể ánh rạng đông buổi bình minh cùng ánh mặt trời buổi ban trưa cách xa vô cùng.
13 “Ngọc Thư, lúc trẫm lâm hạnh ngươi, ngươi có cảm giác không?” Nhìn Bùi Ngọc Thư trong lòng ánh mắt sắp biến thành một đường thẳng, Lưu Tuần cố ý thổi khí bên tai y, từng đợt nhiệt khí luồn vào tai khiến y thật ngứa ngáy
“Ân.
14 “Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương. ” Một thân ảnh *** tế yểu điệu xuất hiện trước mặt Bùi Ngọc Thư, Liễu Chiêu nghi cúi đầu hành lể với y.
“Liễu Chiêu nghi, đã trễ thế này có chuyện gì?” Bùi Ngọc Thư đang đọc binh thư trước án, ngẩng đầu, thấy có một thân ảnh quen thuộc bước vào tầm mắt, y buông trúc giản xuống, đứng dậy hỏi lý do nàng đến.
15 “Ân. . . . . . ” Bùi Ngọc Thư ân một tiếng, trở mình tính toán tựa vào bờ ngực ấm áp, nhưng thứ y tựa vào được lại là khoảng không.
Theo bản năng vươn tay tìm kiếm bên cạnh, ổ chăn không còn chút ấm áp, y bỗng nhiên tỉnh táo lại.
16 “Thân thân của trẫm, trong bất cứ tình huống nào ngươi cũng có thể khơi dậy khát vọng của trẫm dành cho ngươi a. ” Một cước đá văng cửa tẩm điện, Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư thẳng tiến long sàn, nhẹ nhàng đặt y xuống giường.
17 Hàng dương liễu cạnh Bá kiều mọc ra những chồi non mới, chồi non phơi phới lay động theo gió, xanh, rất nhanh phủ khắp hai bờ Bá kiều. Thượng tị là một ngày quan trọng nhất khi bắt đầu một năm mới, tẩy quán phất hễ (nghi thức làm lễ trừ tà ở bến sông), tiêu tai trừ bệnh, khẩn cầu bình an, nam nữ chưa thành gia ở Trường An thành cũng nương vào quang cảnh ngày xuân mà tặng nhau tính vật định tình, lẫn nhau cầu duyên.
18 “Ngọc Thư. . . . . . Ngươi rốt cục tỉnh, trẫm rất lo. ”
Bùi Ngọc Thư từ trong bóng đêm chuyển tỉnh, lập tức đón nhận một đôi đồng mâu thâm thúy u ám, Lưu Tuần đang lo lắng nhìn y.
19 Định Tương, là một trấn nhỏ nơi biên thành có khoảng hơn một vạn nhân khẩu, Hán sơ thường vì bị Hung nô nhiễu biên mà dời người dân đi để tránh binh họa, tuy rằng Hung nô đã bị”Phiêu Kị tướng quân” Bùi Ngọc Thư đánh một trận chạy về nơi ở tận sa mạc phương Bắc, cư dân cũng lục tục trở về, thế nhưng nhân khẩu cũng chỉ còn hơn trăm vạn người.
20 “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện ngài công đạo vi thần đã điều tra rõ. ”
Một gã nam tử mặc bào phục màu rám nắng hướng Lưu Tuần đang ngồi phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng hai tay ôm quyền khom người hành lễ.