1
Edit: Dĩm Dĩm
================3
Văn Nhân Dị lần đầu nhìn thấy Sở Quần, liền coi trọng hắn.
Hai chiếc xe ngựa gọn gàng mỹ quan, bên cạnh còn có tám con tuấn mã, cưỡi trên tuấn mã là thanh niên thân mặc áo trắng, lưng mang trọng kiếm, theo thứ tự mà chạy trên sơn đạo.
2
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
Từ Trung Nguyên trở lại Thiên Sơn, đi ước chừng hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này thương tích của Sở Quần cũng tốt hơn bảy tám phần.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
Văn Nhân Dị thưởng thức sắc mặt biến hoá thất thường của thiếu niên.
4
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
Văn Nhân Dị lúc niên thiếu thì thành danh, vì quan hệ với Tuyết Vực Thần cung mà bị thế nhân chú ý, khiến người hướng hắn đưa chiến thiếp từng năm đều tăng lên, họ đều muốn đem hắn đánh bại rồi thay vào đó.
5
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
“Nhượng thiếu chủ tới gặp ta. ”
Văn Nhân Dị mới vừa hồi Tuyết Vực Thần cung, còn chưa ngồi nóng đít ni cũng không kịp chờ đợi liền triệu kiến Sở Quần.
6
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
Sở Quần bị Văn Nhân Dị giam lỏng, suốt ngày khóa ở trong phòng, ngoại trừ tôi tớ mỗi ngày đưa cơm tới, ngoài ra cấm bất kỳ người nào khác tới gần sân hắn đang trụ.
7 Sở Quần ói ra máu, bị người nhấc xuống núi, Văn Nhân Dị bên kia cũng không nhẹ hơn. Hắn vì vọng động nội lực dẫn đến nội thương càng ngày càng nặng, tại sau khi Sở Quần xuống núi liền bắt đầu bế quan.
8
Văn Nhân Dị không nghĩ tới gặp được Sở Quần.
Bởi vì hắn cho là Sở Quần hiện tại đã bị thương mơ mơ hồ hồ thần trí không rõ, làm sao cũng không nghĩ ra đối phương lại nhảy nhót tưng bừng mà xuất hiện ở trước mặt hắn.
9
Văn Nhân Dị cuối cùng vẫn là không đi được.
Không vì cái gì khác, hắn đả thương Sở Quần.
Một chưởng kết kết thật thật đánh vào ngực Sở Quần, nơi đó có vết thương cũ, động một cái liền bùng nổ.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dĩm Dĩm
=============♡
Văn Nhân Dị ngàn dặm xa xôi đi đến Trung Nguyên, ngây ngốc không tới năm ngày liền trở về.