1 Hoàng hôn mờ mịt, mặt hồ cũng ánh lên một màu đỏ rực rỡ, trên bờ, một con ngựa trắng nhàn nhã ăn cỏ, đuôi ngựa thỉnh thoảng đong đưa vài cái.
Trong hồ nước, nam tử dáng người tựa như trích tiên, chỉ riêng bóng lưng đã đủ khiến người ta kinh diễm, Lương Kiêu khép hờ mắt, nghe xa xa tiếng tên vun vút cùng tiếng hò hét, phần eo ngâm trong nước, tóc đen buông xuống bên hông, cùng da thịt màu mật ong giữa ánh hoàng hôn càng trở nên rực rỡ đến mê muội.
2 “Làm vương phi có hoa quế cao ăn không?”
“Có có, trong vương phủ món gì ăn ngon đều có”
“Tốt lắm, ta gả!”
Nghe được lời ấy, Tiểu Thúy cùng Lý ma ma đi theo phía sau Liễu Lâm Ba liếc nhau, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
3 “Liêm sỉ? Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân phải không?”
Vốn cho là một hán tử thô kệch có chút võ xuất hiện làm hư việc, quay lại mới phát hiện lại là một tiểu bạch kiểm so với tiểu thư kia còn đẹp hơn rất nhiều, nhất thời nổi lên tâm tư ác độc, từng bước tiến lên, xắn tay áo, tự cho là mình tài giỏi, định bụng đánh một trận, hung hăng giáo huấn “nàng” một phen.
4 Nhưng vào lúc này. . .
Tất cả mọi người hầu như cùng lúc nhìn về phía cửa, các loại ánh mắt đều có, có châm chọc, có lạnh lùng, không ai cho rằng đại tiểu thư sẽ tham gia cung yến, căn bản cũng không có ai chuẩn bị xe ngựa cho nàng, Nhị phu nhân phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi thân hình run lên.
5 Hoàng hậu vừa mới nói xong, Thục phi ở một bên vui vẻ cười khanh khách, “Nói như vậy, Hoàng hậu nương nương thực đồng ý thái tử hoặc là Cửu điện hạ thú vị trưởng nữ này của đại tướng quân?”
Vừa nói vừa nhếch miệng anh đào nhỏ, híp mắt lại, rõ ràng đang cười nhạo hoàng hậu.
6 Quay đầu lại, nàng phát hiện, ánh mắt thái tử gia cùng Cửu vương gia vẫn dính chặt trên người Liễu Lâm Ba, lại đối với sự dốc sức biểu diễn của nàng làm như không thấy.
7 Hắc y nhân tiến lên đem y phục của nàng rũ tung, cái rơi cái không, thời điểm trong phủ có người kêu to có kẻ trộm, hắc y nhân thừa dịp rối loạn bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
8 “Đã lên kiệu gả đi!” Nhị phu nhân ngã ngồi vào trong ghế, mất hồn nói.
Bây giờ trộm gà không xong còn mất nắm gạo, nàng hối hận đến đen ruột, cả ngày cười Liễu Lâm Ba là cái kẻ ngu si, giờ Liễu Mộc Nhiên mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng khóc sướt mướt, không bước chân ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc cũng thành kẻ ngu si.
9 Liễu Lâm Ba trên người sớm đã ướt sũng, vừa mới đổi trở về nữ trang liền nghe bên ngoài có âm thanh truyền đến.
“Vương gia, ngoài trời mưa lớn quá, có muốn vào trong tránh mưa không?”
Liễu Lâm Ba nghe tiếng bước chân ngày càng gần, đoán bọn họ nhất định sẽ vào tránh mưa.
10 Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Liễu Lâm Ba ngậm miệng không nói, chỉ cho Lương Kiêu thấy một cái gáy, quay lưng không nhìn tới hắn.
“Tiểu Thúy, chúng ta đi!” Liễu Lâm Ba mặt lập tức xị xuống, bên ngoài mưa lại bắt đầu tí tách tí tách rơi, Lương Kiêu làm sao nhẫn tâm để nàng đi ngoài mưa, thời điểm Liễu Lâm Ba lướt qua hắn bị hắn kéo tay lại.
11 “Tiểu khất cái đó chính là bị ôn dịch. ”
“Hả?” Tiểu Thúy mắt trợn trắng một cái ngất đi.
Mấy ngày trước Liễu Lâm Ba nào dám đem chuyện này lộ ra, Tiểu Thúy chắc chắn sẽ không bị nhiễm ôn dịch, bởi vì Liễu Lâm Ba đã sớm nhân lúc nàng không chú ý len lén thêm vào thức ăn thuốc phòng ôn dịch.
12 “Là ngươi bất kính với ta trước, nhận mà không báo đáp là có lỗi, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta hiểu. ” Liễu Lâm Ba vẻ mặt hờ hững nhấp một ngụm trà, nam tử dùng tay còn lại ôm lấy tay đang chảy máu không ngừng kia, vẻ mặt dữ tợn tới cực điểm, Tiểu Thúy biết rõ tính nết chủ tử nhà mình, tất cả bọn họ cũng không phải là đối thủ của nàng, nhiều hơn nữa cũng chẳng sao, tiểu nha hoàn vểnh chân, miệng nhai bánh đậu xanh thi thoảng còn phát ra tiếng chóp chép, đôi chủ tớ kiêu ngạo này này quả thực làm cho nhóm đại nam nhân tức bể phổi!
“Tiểu tiện nhân! Xem ta xé nát ngươi!” Nam tử xắn tay áo, trực đánh về phía Liễu Lâm Ba.
13 Vốn cho là thay nhi tử trút giận thu thập cục diễn rối rắm, Mã Văn Trung nào ngờ nhi tử hư hỏng của mình đùa giỡn cô nương lại lôi theo cả viên quan tép riu như mình vào.
14 “Ai nha, cái này có sao, hai vị chủ nhân trụ một gian không phải được rồi sao!” Tiểu Thúy vừa thấy Cửu vương gia liền muốn trêu ghẹo, thật là, còn xưng huynh gọi đệ, vừa vặn động phòng còn chưa có đâu, tiểu nha đầu vừa mở miệng liền bị Liễu Lâm Ba mạnh mẽ trừng một cái.
15 “Này!”
Ngay tại thời điểm hai người lúng túng không biết nên nói gì, đột nhiên nghe được gian ngoài rầm một tiếng.
“Cửu gia, Lâm công tử, ha ha, ôi!”
Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba vội vàng mặc quần áo tử tế, mở cửa ra phía ngoài vừa nhìn, ôi trời, Hàn Ngọc bưng cái mông ngã chỏng vó trên đất, Tiểu Thúy trái lại rất tốt, cả người dang thành hình chữ đại vô cùng bá đạo từ giường ván gỗ đến chăn bông đều chiếm lấy, cái tiếng ngáy kia không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi, Liễu Lâm Ba âm thầm cầm quạt che mặt cười trộm, nha đầu này mặc dù nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nào có hung hãn như vậy, rõ ràng là chỉnh Hàn Ngọc mà, nha đầu này thật tinh quái, nàng tại sao không nghĩ tới biện pháp độc đáo như vậy để chỉnh Cửu vương gia này, lại nghĩ đến tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, Liễu Lâm Ba liền thẹn thùng.
16 Thái tử gia mang theo mấy xe lớn đồ vật này nọ tới thăm trong lòng nghẹn một cỗ hỏa khí, dựa vào cái gì đối với hắn làm như không thấy! Đến cùng ai mới là người tương lai đứng đầu thiên hạ này!
“Mọi người mau mau đứng lên! Bệnh nặng vừa mới khỏi, mặt đất ướt lạnh vô cùng, mau đứng lên đi!” Lương Kiêu nhanh chân đi tới ôm lấy một cô bé xanh xao vàng vọt đang quỳ trên mặt đất, đứa nhỏ khiếp đảm ghé vào trong lồng ngực Lương Kiêu, thụ sủng nhược kinh, rồi lại bị khuynh đảo trước vẻ ngoài thập phần hòa hợp của hắn, mắt to tròn vo nhìn, cái dáng dấp nhỏ e lệ kia khiến cho Liễu Lâm Ba bật cười trong lòng, thật đúng là ngay cả nữ nhân từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều bị mê hoặc bởi vị Chiến thần cửu vương này.
17 “Muốn biết chúng ta là ai, đến Địa phủ hỏi Diêm vương đi!” Hắc y nhân đi đầu cười gằn vài tiếng, đột nhiên xuất chiêu, một loạt ám khí rời tay bay đến.
18 “Cái kia của Mã công tử không phải là bị người ta phế bỏ rồi sao, sao còn có thể đi tầm hoan!” thư sinh không tiếp nhận nổi, chuyện đứa con trai kia của Mã Huyện lệnh lúc trước ở khách sạn bị một vị cô nương đánh hầu như không ai không biết.
19 Tiểu Thúy vừa nghe lời này, lau khuôn mặt nhỏ đen sì sì, con ngươi đảo một vòng, trực tiếp đem xâu thịt mình nướng đã cháy đen một bên nhét vào trong tay Lương Khải, thuận thế đoạt lấy xâu thịt trong tay hắn, sợ người ta đổi ý liền giống như ăn cướp cắn hai luôn hai miếng, nghĩ thầm, hừ, dám cùng Chiến thần cô gia nhà ta tranh tiểu thư, một cửa cũng không có đâu!
Liễu Lâm Ba thấy Tiểu Thúy đánh bất ngờ như vậy, trong lòng cười thầm, có điều như vậy cũng tốt, vừa lúc giải quyết tình trạng lúng túng cho nàng, xem trọng ai thì chính là một lòng một dạ, Cửu vương gia nha Cửu vương gia, huynh cũng thật là khiến người ta yêu thích a!
“Lâm huynh đệ” Lương Kiêu nhếch môi bỏ xuống bát rượu trống rỗng trong tay, mỉm cười đem xiên thịt nướng trong tay mình đưa tới.
20 Liễu Lâm Ba đưa tay cởi bỏ phát quan, mái tóc mềm mượt đen óng như thác nước nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi trượt theo tấm lưng trắng nõn non mềm, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.