1 Nắng sớm hiện lên, sương mù nhẹ nhàng lượn lờ ở giữa núi rừng. Trên đường nhỏ, một chiếc xe ngựa cao quý đang đi về phía kinh thành. Đỉnh xe ngựa có khắc một chữ Thẩm bằng kim quang.
2 Từ đường nhỏ trong núi đến Tướng phủ còn cách một đoạn. Nếu là người bình thường, tối thiểu cũng phải đi đến hai ba canh giờ. Nhưng Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đều là người tập võ, tự nhiên cũng nhanh hơn không ít.
3 "Phụ thân. " Giọng của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần xa cách, con ngươi nhìn về phía Thẩm Lăng Vân có vài phần châm chọc, nhưng được che đậy bởi ánh mắt ôn hòa vô hại.
4 "Tức chết em rồi, tiểu thư. " Giờ phút này gương mặt trắng nõn của Thiên Thiên đỏ bừng cả lên, hai quả đấm nắm thật chặt, mặt tức giận bất bình. "Làm sao vậy, ai khi dễ Thiên Thiên nhà ta rồi hả ?" Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thiên Thiên.
5 Thẩm Thiển Mạch híp mắt tựa vào trên giường, trong con ngươi đen nhánh mang theo lười biếng. Híp nửa đôi mắt lại Thẩm Thiển Mạch tiến vào giấc ngủ. Tính đề phòng cảnh giác của người tập võ khiến cho nàng ngủ luôn rất ít.
6 “Thẩm Thiển Mạch, ngươi đi ra cho ta!” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Doãn U Lan như vịt đực cay nghiệt mắng chửi, Thẩm Thiển Mạch nhịn không được xoa xoa lỗ tai.
7 “Muội muội. Tay đại tỷ bị thương, hội ngâm thơ hôm nay cũng chỉ có hai chúng ta đi. ” Vẻ mặt Thẩm Thiển Tâm lo lắng cho Thẩm Thiển Ngữ. “Vâng, đại tỷ không sao chứ?” Thẩm Thiển Mạch vừa giả bộ quan tâm, vừa quan sát Thẩm Thiển Tâm.
8 “Hỗn xược, ngươi sao dám nói chuyện như vậy!” Thượng Quan Phiên tức giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, lời này của Thẩm Thiển Mạch không phải nói nàng không có dạy dỗ, ngay cả cô gái trong núi cũng không sánh bằng sao? Nàng đường đường là một công chúa, sao có thể dễ dàng tha thứ.
9 “Tiểu Thư, dáng vẻ người hôm nay, chỉ sợ không có cô nương nào để ý tới”. Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch đã thay nam trang, dung nhan xinh đẹp bởi vì Dịch Dung Đan mà biến thành bộ dạng hết sức bình thường, vứt trong đám người cũng không ai thèm để ý.
10 “Tiểu thư, nam nhân ban nãy là lâu chủ Mị Huyết lâu sao?” Thiên Thiên khuôn mặt hoa si nhìn tiểu thư nhà mình, hai con mắt kia đã biến thành hình trái tim rồi.
11 Đi theo Thẩm Thiển Tâm trở về Tướng phủ, Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đi đổi y phục, rồi an phận ở trong phòng một ngày. "Tam tiểu thư, lão gia kêu người đến thư phòng.
12 Ở phủ Thừa Tướng mấy ngày, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy rất không thú vị. Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan bị nàng hù dọa, vậy mà cũng không đến tìm nàng gây phiền toái.
13 Thẩm Thiển Mạch phi thân rời đi Quái Y Sơn Trang, Mị Huyết cũng theo sát, lưu lại Tất lão đầu lòng tràn đầy hy vọng hướng về phía bóng lưng Mị Huyết hô, "Lâu chủ, nhất định phải bắt hắn lại!""Mới vừa rồi còn nói thiếu ta một phần nhân tình, nhanh như vậy liền quên?" Mị Huyết ngăn cản đường đi của Thẩm Thiển Mạch, mặt đùa giỡn nhìn Thẩm Thiển Mạch.
14 "Ngược lại ta rất tò mò, Mị Huyết lâu chủ cùng Thiên Mạc, hoàng thất Lâm Vị quốc có quan hệ như thế nào? Thêm nữa là có quan hệ ra sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Mị Huyết, nàng không cho là một nam tử bễ nghễ thiên hạ có phong thái xuất sắc như vậy sẽ cam tâm bị hoàng thất sử dụng.
15 “Tam tiểu thư, lão gia gọi người cùng dùng bữa tối” nha hoàn thân cận của Thẩm Lăng Vân hướng về Thẩm Thiển Mạch gọi“Ừm, ta biết rồi”. Thẩm Thiển Mạch ôn hòa nhìn tiểu nha hoàn, đôi con ngươi đen nhánh khẽ chuyển, Thẩm Lăng Vân gọi nàng cùng dùng bữa? Chắc chắn là vì chuyện Bách gia yến rồiThời điểm Thẩm Thiển Mạch đến phòng ăn đã thấy những người khác đến đông đủ.
16 “Tiểu thư, bộ quần áo này thô tục như vậy, sao người còn muốn mặc?” Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch mặc một thân màu vàng, phía trước cung trang thêu một đóa mẫu đơn màu hồng đào thật to, không khỏi cảm khái.
17 Thẩm Thiển Mạch thông qua khe hở nhìn thấy Thái tử. Kiếp trước, ở Bách Gia yến nàng bị Thượng Quan Triệt làm ê đắm, sau khi gả cho Thượng Quan Triệt lại không ra khỏi cửa, ở trong khoảng thời gian này Thái tử cũng bất đắc kỷ tử, vì thế mà nàng chưa từng thấy qua Thái tử.
18 “Hoàng Thượng, trưởng nữ nhà lão phu đột nhiên thân thể khó chịu, trước hết xin cho phép lão phu để phu nhân đưa nàng về phủ nghỉ ngơi. ” Thẩm Lăng Vân dẫn theo Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan cùng đi ra màn trướng, hướng về phía Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi khấu đầu nói.
19 "Vũ kỹ của Phiên công chúa thật là xuất thần nhập hóa!""Đúng vậy, nhảy thật là quá đẹp!"Dưới khán đài con em đại thần cũng rối rít nói phụ họa, Thượng Quan Phiên ngước cằm thật cao, giống như một Khổng Tước kiêu ngạo, nhìn con em quyền quý ở bốn phía đang quăng tới ánh mắt ngưỡng mộ.
20 Bóng đêm đã dần dần dày đặc, ánh trăng chiếu vào trên người Thẩm Thiển Tâm phản chiếu ánh sáng ra bốn phía. Xiêm y màu tím nhạt giống như dát lên một tầng ngân quang, trong tay Thẩm Thiển Tâm cầm một thanh kiếm ngọc, điệu nhảy chính là một đoạn Kiếm Vũ.