1 Buổi sáng, Tả Phán Tình thức dậy cầm quần áo mặc vào. Cô đứng trước gương ngắm mình bên trong, chỉnh trang lại quần áo, lại xoay một vòng. Vòng eo giờ đã tròn vo mất đi vẻ duyên dáng, bắp chân thì sưng phù phân nửa.
2 “Em gạt anh, anh thấy không phục hả?” Tả Phán Tình trừng mắt, nhíu mày, lửa giận bừng bừng. “Phục, phục. ” Cố Học Văn gật đầu, anh có thể không phục sao?Có được đáp án mình muốn, Tả Phán Tình cũng không giận dỗi nữa, đứng dậy mặc quần áo: “Đáng ghét, tại anh mà lỡ mất giờ ăn sáng rồi.
3 Cố Học Võ lần đầu tiên nhìn thẳng vào người ở trước mắt, nắm tay hơi hơi siết lại, cố gắng bình tĩnh che dấu có một tia dao động mà chính anh cũng khó nhận thấy.
4 Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, buộc mình phải dũng cảm đối diện với anh. Vẻ mặt quật cường mà tự nhiên: “Đúng vậy. Tôi mang thai. Có vấn đề gì không?”“Kiều Tâm Uyển.
5 “Em, em nói linh tinh gì vậy. ” Rút khăn tay ra lau tay, lý do cô lo lắng, Kiều Kiệt sẽ không hiểu được. Dù sao bốn năm trước anh ta còn đang học đại học thì làm sao mà biết được?Ngẩng đầu, vừa nhìn thoáng qua, lúc này, Kiều Tâm Uyển liền nhìn thấy rất rõ ràng.
6 Tháng 10 thu vàng là thời điểm đẹp nhất trong năm để ngắm lá đỏ ở công viên Hương Sơn Bắc Đô. Ở trên đỉnh núi, ánh tà dương đang nhuộm lên ngọn núi phủ đầy cây lá đỏ một vẻ tươi đẹp rạng rỡ.
7 Mơ, một giấc thật dài. Trong mơ, những vướng mắc kia cứ trở đi trở lại khiến cô thấy vô cùng mệt mỏi. Đến nay cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó khi Cố Học Võ tỉnh lại, vẻ mặt tức giận cầm lấy tay cô.
8 Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhớ lại hôm nay gặp Kiều Tâm Uyển, bụng của cô cũng gần giống với Tả Phán Tình. Tả Phán Tình có thai đôi, Kiều Tâm Uyển không thể nào trùng hợp mà mang thai đôi chứ? Nếu không phải.
9 Anh cũng không để ý mình có con nối dõi hay không, nhưng nghĩ đến Uông Tú Nga dùng cớ này để buộc anh kết hôn thì vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng vài phần.
10 Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi cô cũng cảm thấy anh cũng như vậy. Nếu vừa rồi Cố Học Võ bắt tay mà không phải vỗ vai anh, thì Cố Học Võ nhất định sẽ nhận ra.
11 “Có trang phục nữ không?” Cố Học Võ thu mắt lại, chỉ vào trong cửa hàng của cô: “Tôi muốn mua một bộ quần áo ẹ tôi. ”Mua quần áo? Đỉnh đầu Trịnh Thất Muội như có vài con quạ đen bay qua.
12 Kiều Tâm Uyển nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô xoay mặt qua, nhìn bóng người phản chiếu trên mặt tường kính, ánh mắt Cố Học Võ chẳng hề ở trên người cô.
13 Cô rất hoảng loạng, không biết phải làm gì. Cố Học Võ cũng không nói gì, gật gật đầu. Lại lướt mở màn hình điện thoại. “Đúng. Cô sẽ không có việc gì, con của cô cùng sẽ không có chuyện gì.
14 “Sanh khó?” Từ này Cố Học Võ đã nghe qua nhưng chưa từng gặp. Ngơ ngác nhìn thấy người bác sĩ kia: “Vậy phải làm sao?”“Người lớn hoặc em bé nếu cần thiết chỉ có thể giữ một người.
15 “Cầm cái này đi giám định ADN. ”“Anh Võ?” Hai người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Cố Học Võ mặt không chút thay đổi mở miệng: “Cứ làm như tôi nói. ”Hai người không hỏi lại, cẩn thận cầm lấy sợi tóc, sau đó xoay người rời khỏi.
16 Cố Học Võ nhìn thấy vẻ lo lắng, kinh hoảng trên khuôn mặt cô, cũng không mở miệng, nhưng ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt đứa bé ấy, khóe môi mang theo một tia nghiền ngẫm: “Được.
17 “Cục cưng. Con là cục cưng của mẹ. ” Kiều Tâm Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con gái, vẻ mặt kiên nghị: “Con yên tâm. Mẹ sẽ không để cho bất cứ người nào cướp con đi.
18 Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt Cố Học Võ không thể hiện suy nghĩ của anh. “Phải. ” Lý Lam gật đầu, có chút phì cười: “Anh tìm đến em, chỉ để hỏi việc này?”“Không phải.
19 Đối với cơn tức giận của cô, Cố Học Võ lại rất bình tĩnh. Nhìn cô nắm tay mình, ánh mắt đảo mẹ cô ở phía sau, hơi hơi nhướng mày: “Cô ấy có thể xuống giường ạ?”Nếu anh nhớ không lầm, hôm qua tình cờ đọc bách khoa toàn thư cho sản phụ trong đó có nói lúc này cần nhất là nằm nghỉ trên giường mà?“Ơ.
20 “Không đâu. ”“Nhất định thế. ” Anh nói không là sẽ không sao? Kiều Tâm Uyển mới không cho anh bế: “Đây là con gái tôi, không phải con anh, nó không cần anh bế.