21 Liễu Lâm Ba bị người ta nhìn thấy thân thể liền phát cáu, bực mình nhéo hai cái lên gương mặt tuấn tú đã ngủ thiếp đi của Lương Kiêu.
Bị người ta nhìn thân thể Liễu Lâm Ba tính khí một hồi liền nóng nảy tới, bực mình ngắt hai lần đã ngủ thiếp đi Lương Kiêu gương mặt tuấn tú.
22 “Tiểu thư, chúng ta hái thuốc thôi!” Tiểu Thúy đem đùi gà ôm vào trong lồng ngực không nỡ ăn, trên mặt còn lưu lại nhiệt độ của Hàn Ngọc, ấm áp.
“Chúng ta đổi nữ trang, hồi kinh!”
“A? Vừa nãy không phải nói với Chiến thần cô gia muốn hái thuốc sao, nói như vậy là tiểu thư không muốn cùng cô gia đồng thời hồi kinh, tại sao vậy?” Tiểu Thúy bị Liễu Lâm Ba kéo vào bụi cây cách đó không xa thay y phục, Tiểu Thúy trợn to hai mắt một bên cởi y phục một bên không rõ nhìn nàng.
23 “Khổng ma ma, ngươi mang Liễu thiên kim đi nghiệm thân. ”
Mới nói , liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám hô lớn, “Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương tự nhiên phải ra ngoài tiếp giá, Hoàng hậu nương nương đi tới trước tiên thi lễ một cái, trong phòng những người khác tất nhiên là không cần phải nói, hết thảy quỳ trên mặt đất.
24 “Nhanh! Bắt lấy nàng! Đừng để nàng chạy mất!”
“Hai vị đại ca cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút đi!” đang nói, Liễu Lâm Ba phất ống tay áo, mê dược trong đó trực tiếp khiến người ta mê man, hai tên thị vệ dặt dẹo nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
25 Lê Nhược nói cười hắc hắc làm bộ ngực khổng lồ rung lên, bàn tay tiến vào trong vạt áo lấy ra hai cái bánh bao thịt đang nhét trong ngực, đem một cái vẫn còn ấm trong đó đưa lên miệng cắn một miếng to, một cái khác đưa tới bên miệng Liễu Lâm Ba.
26 “Vương gia, thái tử điện hạ không đi ra cùng ngài. ” Hàn Ngọc dắt ngựa đi tới trước mặt Lương Kiêu.
“Hắn sợ là đêm nay cũng không trở về đâu, đi thôi, hồi phủ.
27 Vương phi của bản vương, đương nhiên là người của Cửu vương phủ. ”
Thanh âm trần đầy từ tính êm tai càng ngày càng gần, Liễu Lâm Ba sững sờ, Bàng Mị Nhi lập tức thu hồi sắc mặt giương nanh múa vuốt.
28 Chỉ thấy Hải Nạp pháp sư cầm lấy bút lông ở trên giấy vàng viết viết vẽ vẽ, đột nhiên nhíu mày, “Ngoại trừ Bàng quận chúa, ngày hôm nay lại có một vị quý nhân tiến cung, nữ tử này tuổi mới mười tám, nhất định là một vị trên mặt mang nốt ruồi đen, sinh vào tháng sáu, mang mệnh hỏa, mà hoàng cung cùng các vị chủ tử mệnh kim, kim gặp hỏa, đây là đại hung!”
Tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Lương Kiêu, còn lại đều nhìn về Liễu Lâm Ba, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghe nói thiên kim Đại tướng quân vừa sinh ra liền khắc chết mẫu thân, xem ra lời ấy là thật a!
Thục phi nước mắt vờn mi, đặc biệt bất đắc dĩ, “Vậy theo đại sư, phải làm thế nào mới tốt?”
“Cần rời xa hoàng cung cùng hoàng thân quốc thích, đời này không thể gặp lại, không được đặt chân vào hoàng cung!”
Thục phi dừng một chút, lại liếc mắt sang Bàng Mị Nhi đã an tĩnh ngủ thiếp trên giường, “Chỉ có thể như vậy sao?”
“Bây giờ vừa mới vào cung đã lợi hại như vậy, thời gian lâu dài, sợ là sẽ mang đến tai họa càng lớn.
29 “Không có giả như, ta chờ chàng trở lại, có điều cái này ta không muốn, ta không tin các nàng sẽ đến tận phủ bắt nạt, xuất chinh ở bên ngoài, chàng cầm.
30 Liễu Lâm Ba vừa nghe khóe môi nổi lên một độ cong đẹp đẽ, khép lại cây quạt trong tay, “Được! Đối đầu kẻ địch mạnh, bổn công tử cũng vì quốc gia tận một phần lực!”
“Công tử thâm minh đại nghĩa*, tại hạ khâm phục không thôi” tuổi trẻ bộ khoái nghe thấy lời ấy, lại vừa chắp tay.
31 Những người to lớn trên võ đài còn lại càng ngày càng ít, xa xa trên đài cao, Hàn Ngọc nghe được tiếng khóc thét cẩn thận hướng về trên võ đài nhìn lại, không nhìn không sao, vừa nhìn giật mình, tiểu huynh đệ thích ăn đùi gà gầy yếu đang nhe răng nhếch miệng nằm nhoài trên lưng người ta, nhìn từ đàng xa, giống như đang kề tai nói nhỏ!
Trong lòng Hàn Ngọc lật tức bốc lên một loại tư vị nói không nên lời, luôn luôn hướng về thiên hạ huynh đệ một nhà, nhưng là hiện tại, nhìn cái tiểu tử thúi kia cùng người khác thân mật như vậy trong lòng liền cảm giác khó chịu, đánh nhau còn phải thầm thì sao?
Tùng tùng tùng vài tiếng tiếng chiêng vang lên, các thanh niên đang đánh đến khí thế ngất trời đồng loạt dừng lại động tác, giờ khắc này, chính là vào lúc giữa trưa, mặt trời chói chang, lưng bị chiếu đến đau rát, ai cũng đầy người mồ hôi, vừa đói vừa khát lại uể oải.
32 Nam tử nguyên bản bởi vì đau đớn mà nghiến răng nghiến lợi nghe được âm thanh lanh lảnh như hoàng oanh xuất cốc, không khỏi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình, không khỏi sững sờ!
Cứ như vậy trong nháy mắt, dường như quên đi đau đớn, cả người ngơ ngác, trong lòng kinh ngạc nhìn ngọc mỹ thiếu niên trước mặt.
33 “Công tử, công tử ta sai rồi, ta cũng không dám nữa , tha cho ta đi! Nhanh đi, nhanh đi về nhà lấy thuốc giải, nhanh a, a!” Nam tử thân thể cuộn thành một đoàn, vành mắt đã biến thành màu đen co rúm lại thành một đoàn, hung hăng ồn ào kêu người làm đi theo ở dưới đài trở về lấy thuốc giải.
34 “Ngươi, lên đây cho ta!” Quản sự cao to, giọng cũng cao, tiếng nói hùng hậu có lực xuyên thấu khiến tất cả mọi người đều nhất thời giật mình.
Tiểu Thúy ngây ra, ngón tay bởi vì căng thẳng quá độ mà nắm chặt, lòng bàn tay đều là bùn cát do thao luyện trên sân, nói thật ra, Liễu Lâm Ba cả ngày ở trong phủ điên điên dại dại, nha hoàn dưới tay nhưng thật ra chưa từng chịu qua ủy khuất gì, Liễu Lâm Ba sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, trêu chọc phá hoại gì đều có chủ nhân võ công cao cường hữu dũng hữu mưu che chở, thời gian lâu dài dưỡng thành cái kẻ chuyên làm nũng giỏi khoa môi múa mép, nhưng là hiện tại, hết thảy đều rối loạn.
35 ”Lâm huynh, chúng ta rốt cục lại gặp mặt!”
Lương Kiêu nhảy xuống ngựa, vòng qua một đám lớn quỳ trên mặt đất trực tiếp điểm múi chân bay vọt lên đài cao, trong con ngươi không che giấu được mừng rỡ kích động.
36 Liễu Lâm Ba mặt đỏ lên, đầu lưỡi có điểm không nghe sai sử, “Hộ, hộ giáp?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ách!”
Liễu Lâm Ba nghe được hắn hỏi như vậy, khóe miệng giật giật.
37 Hắn liền động thủ nện nhẹ lên ngực Tiểu Thúy. Tiểu Thúy không thể tin, cúi đầu nhìn xem ngực mình bị nện trúng lại ngẩng đầu nhìn nam nhân ngốc không chút để ý đối diện.
38 “Lâm Ba!”
Tả tiên phong giương cung bắn tên, Liễu Lâm Ba một bước xông ra ngoài, gọi cũng không trở lại.
Bàn chân Gấu đen đầy móng vuốt bén nhọn, lại ở trong nắng gắt tỏa ra hàn quang khiến người ta rợn tóc gáy.
39 Không biết qua bao lâu, các tướng sĩ chậm rãi hồi phục tinh thần, đều nhìn tới chỗ gấu đen ngã xuống. Lương Kiêu vươn tay vòng qua hông Liễu Lâm Ba, nhún người cùng nhau nhảy xuống khỏi nhánh cây đại thụ.
40 Tiểu Thúy kinh hãi thấy mình nói điều không nên nói, tròng mắt vừa chuyển liền lập tức quay lưng đi “Ngượng ngùng a, ta nhận lầm người, nhận lầm người, ta đi làm việc!”
Ngay sau đó vội vã chạy mau, ai nha, thật sự là đần! Lúc trước ở tướng quân phủ nghe tên khất cái kia nói với công tử hắn ở trong kinh thành vô thân vô cố, không có người thân nào, cũng chỉ biết tiểu thư nhà mình cùng mình.