1 Edit:~Sakuraky
~“Em còn muốn trốn bao lâu nữa?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Bạch Tiểu Nhược xoay người nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, cô hoài nghi không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không! Làm sao có thể như vậy?! Người đàn ông kia không thể xuất hiện ở nơi đây!
Cô không dám tin lắc lắc đầu, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
2 Edit: ~Sakuraky
~Đôi tay Thẩm Hạo Ngôn không chịu an phận chưa thoả mãn với việc trên người cô tuần tra tới lui, lặng lẽ luồn qua vạt áo của cô, thuận thế mà lên, bàn tay kia tuy ấm áp lại khiến cho cô sợ run người, thần chí cũng tỉnh táo hơn phân nửa.
3 Edit: ~Sakuraky
~Giữa suy nghĩ hỗn loạn không khỏi phiêu hướng trí nhớ đến nơi sâu kín trong tim, đoạn kí ức xưa không cách nào biến mất được. Ngày đó cô vừa kết thúc buổi lễ tốt nghiệp đại học, chưa kịp cùng thầy cô, bạn bè chụp ảnh lưu niệm, liền vội vã rời đi.
4 Edit:~Sakuraky
~Bạch Tiểu Nhược hồn bay phách lạc bước vào nhà, lảo đảo bước lên phòng, lại bắt gặp Bạch mẹ đang ở phòng khách, Bạch mẹ giật mình kêu lên “Tiểu Nhược,con làm sao vậy! Tiểu Nhược!”
Dường như không nghe thấy tiếng mẹ gọi, Bạch Tiểu Nhược cứ thế bỏ lên lầu.
5 Edit:~Sakuraky
~Cả ngày hôm sau, Tiểu Nhược chỉ trốn ở trong phòng, ngơ ngác nhìn vào máy tính, trên blog từng câu từng chữ đều là minh chứng tình yêu mà cô đã từng có, trong quyển album nhỏ xinh cô dựa vào bên cạnh Nhĩ Kiệt cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cứ như vậy rõ mồn một trước mắt.
6 Edit:~Sakuraky
~Từ khi bước vào Thẩm Hạo Ngôn thấy cô gái trước mặt khá tĩnh lặng, từ đầu đến cuối chỉ cúi gằm xuống, chính là cô gái vẻ mặt tươi cười hạnh phúc gặp ở bên đường hôm trước, không nghĩ rằng đối tượng kết hôn lại là cô ấy, trước kia hắn vốn tưởng rằng sẽ phải lấy loại thiên kim tiểu thư nũng nịu chảy nước, xem ra bữa cơm này quả thực cũng không quá nhàm chán đi!
Về chuyện sắp đặt hôn sự của mẹ hắn Trần phu nhân, hắn vui vẻ chấp nhận vậy, ít nhất có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
7 Edit:~Sakuraky
~¨°o. O O. o°¨
Ông trời ơi, nàng có thể thu hồi lời nói ngày đó được hay không vậy! Nàng buồn phiền nghĩ ngợi, chỉ muốn làm sao có thể quay ngược lại thời gian, ước gì câu nói kia không phải do nàng nói ra, bây giờ thì hay rồi, nàng làm như thế nào để thay đổi đây! Thật chỉ muốn mất trí nhớ!
Chính là hiện tại ngày ngày liên tục có một đống người tìm đến nàng, nói là để làm cho nàng phối hợp công việc kết hôn, nàng rốt cuộc là không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, không phải đã nói phải có yêu thương thì mới cùng nhau bước vào lễ đường? Bây giờ nàng mới chỉ gặp hắn có một lần, liền đem mình “Bán”đi hay sao?
Kể từ sau ngày gặp mặt đó, Bạch Tiểu Nhược không gặp lại người đàn ông lạnh như băng kia, như vậy cũng tốt, nàng cũng không hi vọng gặp lại hắn.
8 Edit:~Sakuraky
~¨°o. O O. o°¨
“Thực xin lỗi, Tổng giám đốc, là vị tiểu thư này đột nhiên xông tới, nói là bạn của phu nhân…”
Cảnh vệ cuống quít chạy vào nói.
9 Edit:~Sakuraky~¨
°o. O O. o°¨
Hôn lễ qua đi, trút xuống bộ váy cưới rườm rà phiền phức, Tiểu Nhược ngồi bên bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong gương, đưa tay vuốt nhẹ bên má tê rát, bất giác cười khổ: vì sao trong mắt người ta mình chẳng khác nào hồ ly tinh đi quyến rũ đàn ông, rồi lại còn bị giáo huấn dạy dỗ như thế này chứ? Nàng đã làm gì đâu, hơn nữa hai người cũng đã chia tay, vì sao vẫn còn bị người ta như vậy đối xử như vậy, nhất là trong hôn lễ, bao nhiêu người đến tham dự, cố tình khiến cho nàng phải khó xử hay sao?!
Nếu đúng là như vậy,thì bọn họ đã thành công rồi! Có cô dâu nào lại như nàng không ngay khi cử hành hôn lễ lại bị bạt tai như vậy?
Vì sao, sao lại đối xử với nàng như vậy, nàng đã làm gì sai nào?
Nàng vẫn luôn rất an phận lo việc của mình, chưa từng trêu chọc ai, ông trời sao lại thiếu công bằng đối với nàng như vậy.
10 Trong căn biệt thự xa hoa rộng lớn, kim đồng hồ đã chỉ 10 giờ, Tiểu Nhược mở cửa, bước xuống cầu thang. Nàng lấy làm tò mò, vì sao lại không có lấy một bóng người, không phải trong nhà Thẩm gia có rất nhiều người làm sao?
Tại một góc rẽ khác ở trên lầu, mấy người hầu gái đang thì thầm với nhau, nghe được câu chuyện của họ khiến nàng phải dừng bước.
11 Trên tầng cao nhất của trung tâm điều hành của tập đoàn họ Thẩm, Thẩm Hạo Ngôn ngồi phía sau bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt thâm sâu, sắc mặt lạnh lẽo khiến cho người ta phải tự hỏi rút cục là tài liệu gì lại khiến cho hắn có biểu hiện như vậy.
12 Cúp điện thoại xuống, hiếm khi thấy Thẩm phu nhân vứt bỏ vẻ tao nhã thường ngày, vỗ tay vui mừng như một đứa trẻ, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên. Bà quả thực rất thích nha đầu Tiểu Nhược kia, e lệ, an tĩnh, hiền lương thục đức, còn có loại khí chất không nói ra được, con bé là đứa rất hợp ý bà.
13 “Ngoan, nghe mẹ chỉ đúng mà thôi. Còn có cái này… Cái này để con Hạo Ngôn cùng thưởng thức… Đi theo ta nào…”
Bà hưng phấn giới thiệu, lại còn nháy mắt mấy cái.
14 A – - làm sao bây giờ?! Rút cục thì phải làm như thế đây, làm hay là không làm?!” Vô thức cắn cắn một góc chăn bông, nàng lẩm bẩm tự nói một mình.
“ Em gả vào đây là để giúp tôi sinh hạ người thừa kế chỉ cần xác định em mang thai, tôi cũng sẽ không gặp lại em nữa.
15 Kết thúc bữa tối nghẹt thở, bạch Tiểu Nhược do dự có nên cùng anh ta nói chuyện một lát hay không.
“À này…”
Tiểu Nhược gọi Thẩm Hạo Ngôn đang muốn rời đi lại.
16 Nhìn bát thuốc màu đen bốc hơi nóng nghi ngút, nàng cắn răng nhắm mắt một hơi uống cạn sạch. Nếu trước sau gì cũng phải uống, vậy thì uống luôn bây giờ đi.
17 Sau khi tắt đi webcam, Hạo Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi,cả ngày nay hắn đã làm việc điên cuồng rồi trở về nhà lại tiếp tục cuộc họp trực tuyến khẩn cấp, toàn bộ cơ thể đều lên tiếng đòi nghỉ ngơi.
18 “Tổng giám đốc, anh có muốn nghỉ ngơi một lát hay không, tới nơi tôi sẽ gọi anh?” Trợ lý Lý nhìn về phía Tổng giám đốc nhà mình rõ ràng vẻ mặt rất mệt mỏi, nhưng vẫn đang chăm chú vào chiếc Laptop trước mắt.
19 Bước lên lầu, trong phòng ngủ chính không thấy người đâu, dọc theo hành lang, phát hiện Tiểu Nhược ở phía ngoài sân thượng.
“Tiểu Nhược. ”
Bà bước tới gần lên tiếng gọi nàng.
20 Đứng trước cửa phòng bệnh, Tiểu Nhược còn đang do dự có nên gõ cửa hay không. Bên cạnh, quản gia đã nóng lòng thay nàng gõ cửa, kéo nàng ra khỏi trạng thái ngây ngốc đi vào trong.