21 Thẩm Hạo Ngôn đem người đuổi ra ngoài, bởi vì cảm giác đau đớn nơi miệng vết thương, lại phải trông thấy người không muốn gặp nên trong lòng rất khó chịu, muốn tìm người trút giận.
22 Lúc trước nếu như không nhờ Thẩm Hạo Ngôn, anh có thể đã được đăng trên trang nhất của mọi bản tin xã hội:”Thiếu niên nhà giàu cùng chó yêu tuẫn tình”.
23 Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh vừa định đi vào, trước mặt bỗng nhào tới một người, đụng vào anh khiến anh lảo đảo lui về phía sau vài bước. Vừa định nhìn xem ai lại hấp tấp như vậy, người trước mặt đã vội mở miệng trước.
24 Cửa phòng vừa mở ra, một cái gối ôm bất ngờ từ trong không trung bay tới, Tiểu Nhược nhanh mắt vội né sang một bên, may mắn không bị đập vào người.
“Ai cho cô vào đây, đi ra ngoài, cô nghe không hiểu đúng không!”
Đoán trước được tiếng gào thét.
25 Trừng mắt nhìn người con gái ngồi trong góc phòng, chết tiệt cô còn có thể ngồi yên tĩnh như thế, chết tiệt không thèm xem hắn để vào mắt.
Bị thương đã khiến hắn rất bực bội, mà cô lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn thêm bực bội, làm cho tâm tình hắn xuống dốc thậm tệ “ Cô đi ra ngoài cho tôi.
26 Tiểu Nhược bị hắn sai khiến như tiểu nha hoàn,cả ngày quay quay phục vụ hắn, thế mà đại thiếu gia hắn lại bày cái vẻ mặt thối ra, làm như có người thiếu nợ hắn 800 vạn, nàng thật muốn bỏ của chạy lấy người nha!
Haizzz, anh là bệnh nhân mà chẳng giống gì cả, Tiểu Nhược tự nhiên lại muốn gọi bác sĩ tiêm cho anh một mũi thuốc mê, cho hắn ngủ tới chiều luôn.
27 5 ngày sau
Hôm nay là ngày Thẩm Hạo Ngôn xuất viện, quản gia cùng lái xe vội vàng mang đồ đạc vào trong xe, chuẩn bị trở về nơi ở của Thẩm Hạo Ngôn tại Paris.
28 Xe bon bon đi trên đường lớn, trong xe, một không khí trầm mặc bao trùm tất cả.
Tiểu Nhược ngồi ở phía sau với Thẩm Hạo Ngôn, bởi vì vừa chứng kiến cảnh bạo lực nên tiểu Nhược vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, hai con mắt mở to, đôi bàn tay vặn vẹo chứng tỏ chủ nhân của chúng rất sợ hãi, nàng sợ hãi đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh động đến người ngồi bên cạnh.
29 “Thiếu gia, đến rồi. ”
Lái xe nhẹ giọng cung kính nói. Xe dừng lại ở một nơi cao cấp. Đây là nơi ở của Thẩm Hạo Ngôn tại Châu Âu. Mặc dù không thường xuyên ở lại đây, nơi này vẫn luôn có người giúp việc phụ trách công việc hàng ngày, giữ cho nơi này luôn sạch sẽ.
30 Cảm giác mất mát mãnh liệt trào dâng che lấp tất cả các giác quan của cô, chân cô bước đi trong vô thức, cô không biết rằng mình đã vô thức rời xa khỏi căn nhà của Thẩm Hạo Ngôn.
31 “What can I do for you?” Bên cạnh, những câu hỏi thăm ân cần thi nhau vang lên, thì ra là, một người con gái ngoại quốc như cô lại ở trên đường phố đông đúc ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, tình huống này đã khiến cho nhiều người chú ý.
32 Thẩm Hạo Ngôn điên cuồng tìm kiếm, hắn lái xe đi khắp các con phố lớn nhỏ của Paris nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Tiểu Nhược, cảm giác “lực bất tòng tâm” đè nặng lên tâm trạng hắn, bực bội, tức giận, hắn đập mạnh hai tay lên tay lái, tiếng còi chói tai vang lên giữa đêm khuya.
33 Lúc trở lại chỗ ở của hắn, Tiểu Nhược bất mãn nghĩ, cô nàng kia hẳn là đi rồi chứ, cô nhìn trái ngó phải lại không thấy người nào. Trong lòng vô cùng khó chịu.
34 Cô lấy hết dũng khí, cầm điện thoại gọi cho Jane. Bên kia, điện thoại rất nhanh có người bắt máy, làm cho cô muốn hối hận cũng không kịp. Jane nhấc điện thoại, theo thói quen dùng tiếng Anh trả lời, đợi lâu cũng không có ai đáp lại, suy nghĩ một lát Jane liền nhớ đến Tiểu Nhược mới quen không lâu, lập tức nhẹ nhàng dùng tiếng Trung nói:
“Tiều Nhược à, là cậu sao, mình rất vui khi cậu gọi đến?”.
35 Amaris buồn bực dẫn Tiểu Nhược đi chọn lễ phục. Hôm nay vừa mới sáng sớm, hắn lại bảo cô dẫn Tiểu Nhược đi chọn lễ phục để tham gia yến hội đêm nay. Cho dù không muốn, nhưng đây lại là việc mà anh bảo cô làm, hơn nữa để khiến anh đổi ý, muốn cô làm gì cô cũng sẵn lòng.
36 “Thật là buồn cười, mặc quần áo kiểu gì thế không biết, thật mất mặt, yến hội này sao lại xuất hiện loại người như thế vậy. . ” “ Muốn mượn cơ hội này để câu dẫn Tổng giám đốc Thẩm hay sao? Thật là không biết lượng sức mình.
37 “Em …em lạnh quá!” Tiểu Nhược bị hắn ôm vào trong lòng, cảm giác rất khó chịu, hít thở cũng không thông, vì sao đột nhiên lại đối xử với cô như vậy, không phải hắn rất ghét co sao? Bây giờ lại làm ra những chuyện không giống ngày thường, chắc hắn uống rượu say, nhất định là vậy, nếu không tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình trở nên dịu dàng hơn, hắn là người lạnh nhạt mà, làm sao có thể chứ, nhất định là cô hoa mắt!
“Đi tắm nước nóng!” Không để cho cô cự tuyệt, hắn đã ôm lấy cô đi đến phòng tắm, đúng lúc đó Bạch Tiểu Nhược lại vùng vẫy muốn đứng dậy.
38 Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hừ, tiểu nhân, tiểu nhân! Tiểu Nhược nằm trong bồn tắm đầy bọt oán giận lảm nhảm nói, còn không ngại lấy tay đập đập xuống nước, tỏ rõ khí thế của mình.
39 “Bịch…” Một tiếng, Thẩm Hạo Ngôn ném vật nhỏ say rượu này lên giường, đắp chăn lên, muốn làm cho cô tự sinh tự diệt, không nghĩ rằng vừa mới xoay người đã bị một luồng sức mạnh giữ lấy, hắn giương mắt nhìn góc áo bị nắm chặt, hắn định đưa tay gạt ra, ai ngờ người phụ nữ kia lại…
“Này, buông tay! mau buông tay!” Người phụ nữ này nổi điên cái gì chứ, kéo áo hắn làm gì?
“Bạch Tiểu Nhược, người phụ nữ này, mau buông tay!”
Tiểu Nhược bị tiếng quát đe dọa, không những không buông tay, lại càng nắm chặt, thậm chí còn…cắn tay của hắn? Cắn? Cô là chó con sao?
Hay là do xương của hắn tươi ngon?
“Đừng…ưm.
40 Cô dường như đang bồng bềnh trôi trong một giấc mộng, trong giấc mộng đó có một đôi tay rắn chắc nóng bỏng mơn trớn vuốt ve toàn thân cô. Ôn nhu mà triền miên, đó là những cảm giác mà cô chưa bao giờ từng trải qua, cánh tay mạnh mẽ như vậy, vòng tay ấm áp ôm như vậy, đó là sự ấm áp mà cô vẫn thường khát vọng.