1 Thị trấn Hoàng Sa thực chất cũng không có nhiều cát vàng. Vài thập niên trước nó vẫn là một làng quê nhỏ bé ở vùng sông nước Giang Nam có một con kênh hình chữ T chạy qua, người ở bờ Tây con kênh họ Hoàng, người ở bờ Đông họ Sa, vì vậy gọi là làng Hoàng Sa.
2 Nguyên nhân gây chuyện thật ra rất đơn giản. Dư Vy Vy nhiều lần lén đọc tiểu thuyết ngôn tình dưới ngăn bàn trong giờ tự học, đi đêm lắm có ngày gặp ma - lại bị chủ nhiệm lớp tịch thu lần nữa.
3 Từ nhỏ Hoàng Kỳ đã là người thẳng tính, chẳng bao giờ giấu diếm gì trong lòng. Một chuyện lớn như thế nén trong bụng khiến cô như nuốt phải quả cân sắt, muốn nôn ra không được, nuốt xuống cũng chẳng xong, ăn ngủ không yên.
4 Thị trấn Hoàng Sa xưa nay chưa từng xảy ra vụ án lớn như vậy, gần như dân trong cả trấn đều xúm đến nhà Sa Chu Dận hóng chuyện. Thành phố Lan Lăng cử cảnh sát hình sự xuống, mười mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh nhà Sa Chu Dận, phong tỏa hiện trường, chụp ảnh bằng chứng, làm việc hơn nửa ngày.
5 Sa Chu Dận có rất ít đồ, chỉ lấy mấy bộ quần áo để thay giặt mà cô Đinh vừa mua cho và một túi sách là đi. Hoàng Kỳ định tiễn nhưng bị cậu chặn lại ở cửa: "Tiễn gì mà tiễn, mai tớ còn đi học, có phải sau này không gặp nhau nữa đâu.
6 Sau Tết, tòa án thành phố Lan Lăng công bố bản án dành cho ông chủ Sa. Ông chủ Sa bị kết tội cố ý giết người, phán án tử hình, bị cáo không kháng án, chỉ đợi tòa án tối cao duyệt xong sẽ chấp hành, cũng chỉ trong khoảng hai, ba tháng mà thôi.
7 Hai tuần sau khi kỳ thi lên cấp Ba kết thúc, thành tích được công bố, Hoàng Kỳ thi rất tốt, đứng thứ mười chín trong toàn thành phố. Đây là chuyện chưa từng có ở trường trung học Hoàng Sa, vì vậy hiệu trưởng viết thông báo chúc mừng màu đỏ dán ở cổng trường hơn mấy tháng.
8 Mùa hè tốt nghiệp cấp Hai năm ấy đã ghi lại biến động lớn nhất trong vài chục năm cuộc đời của Hoàng Kỳ. Cô từ một trường cấp hai bình thường ở quê lên trường cấp Ba Nhất Trung tốt nhất toàn thành phố Lan Lăng học, cả nhà chuyển từ thị trấn nhỏ vùng nông thôn vào thành phố sống, chim sẻ thành phượng hoàng, ai nấy đều hết lời tán tụng.
9 Xe vừa đi lên sườn dốc dẫn đến trại quân sự, Hoàng Kỳ liền bắt đầu nhìn khắp khung cảnh bên ngoài cửa kính. Sau khi lên núi lại đi vòng đường cái quanh núi mười mấy phút đến một thung lũng bằng phẳng giữa hai ngọn núi, trại quân sự được đặt ở đây.
10 Dù kỳ thi Thể dục trước khi thi vào lớp Mười có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, nhưng qua một kỳ nghỉ hè lười biếng, lại cộng thêm việc học hành căng thẳng ở trường trung học trọng điểm, trình độ Thể dục của hầu hết các học sinh đều trở về năm lớp Chín, mới tập đội hình đội ngũ được ba ngày, ai nấy đều đã mệt muốn chết, đứng trong nhà tắm dội nước nóng xuống, xương cốt toàn thân cũng như giòn ra.
11 Về đến ký túc, Bạch Lộ Dao khóc òa, các nữ sinh dỗ thế nào cũng không nín. Mà ngoài Hoàng Kỳ ra, dù là nam hay nữ đều không thể đến gần cô bạn, chỉ cần có người đến gần, cô sẽ run rẩy, mất khống chế khóc thét lên.
12 Hôm sau Hoàng Kỳ gặp lại Sa Chu Dận, cậu đã cạo tóc húi cua, vành mũ kéo thấp xuống hơn nửa, về cơ bản thì không nhìn thấy vết sẹo trên trán. Trông thấy cô từ xa, cậu còn mỉm cười vỗ về.
13 Đi ròng rã hai tiếng mới đến trại nghỉ trong khe núi, đây là một trường tiểu học bị phá dỡ để sát nhập vào trường khác, chỉ để lại mấy gian phòng học mái ngói đơn sơ, mỗi chỗ cổng là được rải xi măng, ở giữa là một sân đất rộng mọc khá nhiều cỏ dại.
14 Tên đàn em nhát gan cầm khúc gỗ đứng nhìn, thỉnh thoảng quơ loạn vào không trung. Nam sinh cầm dao rọc giấy khi nãy bị Sa Chu Dận giữ lại, hai người xông vào đánh nhau.
15 Tiếng tuyết rơi ngoài cửa dần nhỏ lại, ánh lửa chiếu rõ vụn tuyết lả tả bay, trong không trung nghe được âm thanh rì rào. Chăn là chăn mỏng xuân thu, khí lạnh từ nền xi măng xuyên qua sợi dệt thấm lên trên.
16 Đợt tập quân sự kết thúc vào tháng Mười hai, kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của thời cấp Ba sắp đến. Học sinh lớp 10-8 đều là những nhân tài xếp hạng cao trong kỳ thi vào cấp Ba, sau một học kỳ, ai cũng mong đến dịp thể hiện bản thân qua bài thi để phân chia lại thứ hạng, bầu không khí quả thật giống như đang tranh ngôi vị đệ nhất cao thủ võ lâm.
17 Hoàng Kỳ nghĩ, kiểu người bôn ba như chú Bưu nếu làm công trình lâu ngày ở gần đây thì nhất định phải có rất nhiều người biết đến, cứ mặt dày hỏi thật nhiều, kiểu gì cũng tìm được.