1 Trong vòng một tiếng đồng hồ, số bạn bè của Hạ Trường Ninh đã lên tới năm mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người… Lần đầu tiên đi xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì động vật được người ta chiêm ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao?0o0Tôi không biết con gái phải thế nào mới được gọi là “thục nữ”?Nếu như gặp người lớn thì lễ phép lịch sự, trước mặt bố mẹ thì ngoan ngoãn nghe lời, ăn đồ Tây biết thứ tự dùng dao dùng nĩa, chưa bao giờ nói bậy chửi bạ, như thế là có thể tiến gần tới hai chữ “thục nữ”, tôi nghĩ, tôi đương nhiên là thục nữ rồi.
2 Sao tự nhiên tôi và anh ta lại thành bạn bè thế này? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần đến trường bắn với anh ta chứ? Không phải tôi đã quyết là sẽ không gặp anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại.
3 Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít tách một cái, nát bươm, tôi khẽ rùng mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với tên bác sĩ này.
4 Hạ Trường Ninh kéo tôi vào lòng rồi gằn giọng nói: “Đợi khi nào cô thích tôi, bám lấy tôi, con mẹ nó tôi sẽ đá cô!”. 0o0Tôi rất thích mùa thu, con đường nhỏ từ cổng trường tới dãy phòng học trồng đầy cây ngân hạnh, cứ đến mùa thu những chiếc lá màu vàng tươi lấp lánh phản chiếu bầu trời xanh, màu sắc rõ rệt, mỗi khi đi qua lại có cơn gió cuốn theo những chiếc lá ngân hạnh bay qua trước mặt.
5 Mẹ lườm tôi và nói: “Cái nhẫn này là thế nào? Lẽ nào con không đi xem mặt nữa, lẽ nào con cứ phải nói Hà Cổ có bạn gái rồi, con và Hạ Trường Ninh tiến triển đến đâu rồi?”.
6 Anh ta lắc lắc cửa xe rồi nói: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn kịch cho cô ta xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, là anh thích em, thế thôi.
7 Không có gì tốt hơn thế này nữa. Đinh Việt là người tôi thích, những lời anh ấy nói khiến tôi vô cùng tự tin về anh ấy. Cho dù Hạ Trường Ninh có phá hoại, cướp điện thoại của tôi và ăn nói linh tinh thì chí ít Đinh Việt cũng không bị những lời của anh ta đánh gục, vẫn gọi điện thoại tới như bình thường.
8 “Phúc Sinh, em là người mang lại hạnh phúc. Gặp được em anh cảm thấy rất may mắn”. Từ trước tới giờ đêm nay là lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ đã đặt cho tôi một cái tên hay đến thế.
9 “Em tố cáo anh cũng được. Anh mong làm ăm càng to càng tốt, để cả thành phố này đều biết Hạ Trường Ninh anh vất vả theo đuổi em thế nào. Bắt người phi pháp không gây thương tích sẽ bị công an giữ mấy ngày?…”.
10 Gương mặt nhìn nghiêng của Ðinh Việt rất đẹp, rất hoàn mỹ. Anh nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ mím cười: “Con người tranh nhau hơi thở. Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh muốn cược mười triệu tệ anh cũng chiều”.
11 Một ngày, không, không phải một ngày, chỉ là trong khoảnh khắc, Thượng đế nhẹ nhàng khép lại cánh cửa tình yêu, nhưng lại quên không mở cửa sổ cho tôi, để tôi không hít thở được không khí tươi mới trong căn phòng tối tăm ấy, buồn chán tới mức sắp nghẹt thở.
12 Gương mặt cố kìm nén của Đinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh thay đổi, mà là anh cảm thấy nguy hiếm, là từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã khiến anh không thể không chia tay, không thể không để tôi ra đi.
13 Lại một mùa xuân ấm áp hoa nở nữa tới. Nghĩ tới câu thơ “Dương Xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa sinh thụ, quần oanh loạn phi(16)”, trong lòng tôi lại cảm thấy một nối đau nhè nhẹ và sự chán chường.
14 Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh thế này, cảm thấy cuộc đời đang đùa với tôi, bắt tôi trong một quãng thời gian ngắn phải hiểu hết lừa dối, tàn khốc, phản bội và đớn đau.
15 Đã bao lâu rồi tôi không nhớ tới Đinh Việt? Hình bóng của anh ấy ngày càng nhạt dần, nhạt dần, tôi đau xót nghĩ, nếu như Đinh Việt biết tôi cố gắng quên anh ấy không biết anh ấy sẽ buồn thế nào.
16 Khi tôi không yêu anh ta thì bản thân tôi không thể nào chấp nhận được anh ta. Khi tôi có thể chấp nhận được anh ta tôi mới phát hiện ra anh ta đã khiến tôi cảm động, nhưng không hề yêu.
17 Tôi ra sức gật đầu, bỏ qua sự gian trá vụt qua trong mắt anh, cố gắng không cảm thấy anh lại lợi dụng tôi một lần nữa. 0o0Tôi sắp thi rồi, ngày nào Hạ Trường Ninh tan ca xong cũng tới nhà tôi điểm danh.
18 Lão gia cười khà khà và nhận lễ, đưa tay kéo tôi ngồi xuống ghế sofa: “Ta nhìn chuẩn rồi, chỉ cần nghe cháu gọi A Ninh là biết cháu có thể quản được nó.
19 Truyền thống của nhà tôi là đón Tết ở nhà ông bà ngoại. Năm nay có thêm Hạ Trường Ninh nên bố mẹ tôi tính, hai mươi Tết anh ấy còn ăn Tết với gia đình, vì vậy nhà tôi đã đón tết hôm hai mươi chín ở nhà ông bà ngoại.
20 Trái tim phụ nữ luôn mềm yếu thế này, khi đàn ông vì bạn suy nghĩ một chút bạn liền hận một nỗi không thể trao hết trái tim cho người ấy mà thôi. Có lẽ mối tình đầu của bất kỳ ai đều vô cùng đẹp đẽ, khi mất đi rồi nhớ lại chỉ nhớ được sự ngọt ngào và mông lung của nó.
Thể loại: Truyện Teen, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 30