21 Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, mắt nhắm hờ nói những nghi ngờ của anh ấy tôi đã có ý không muốn mang tới cho anh ấy bất cứ áp lực nào. Là con trai của anh ấy, là mối nghiệt duyên giữa anh ấy và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà anh ấy nợ cô ấy, là anh ấy lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
22 Là như thế sao? Hóa ra giữa nam và nữ không cần tình yêu mà cũng có thể gọi là bạn trai bạn gái sao? Là do tôi quá nông cạn hay quá bảo thủ?0o0“Ninh Phúc Sinh, cố lên!”.
23 Trình Tử Hằng là một người bạn đồng hành rất tốt. Dịu dàng hơn Đinh Việt, quyết đoán hơn Hạ Trường Ninh. Quan trọng nhất là, anh ấy hiểu rất rõ thế nào là bạn đồng hành.
24 Anh ấy mỉm cười, rồi hôn lên tay tôi rất tình cảm: “Cả đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay”. 0o0“Thập lý mai hoa hương tuyết hải, hữu mai hoa xứ hảo bình lan(*).
25 Cười một lúc lâu, tôi thấy Hạ Trường Ninh nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt anh ấy tràn ngập sự thỏa mãn. Giây phút ấy tôi quyết định sẽ lấy anh ấy, cả đời này không rời xa anh ấy.
26 Mỗi một nàng công chúa đều hy vọng chàng hoàng tử của mình sẽ cưỡi ngựa tới đón mình. Phúc Sinh, anh nguyện ý thỏa mãn mong muốn của em. 0o0Thời gian trôi đi nhanh quá, cuối cùng bố mẹ tôi cũng gặp người nhà Hạ Trường Ninh rồi.
27 Tôi không thể nói dối rằng tôi không có một chút tình cảm nào với Đinh Việt. Bao năm nay anh chính là tình cảm tốt đẹp nhất còn tồn tại trong tôi, nhưng bây giờ, lời nói dối bị bóc trần, tôi vẫn còn kinh ngạc mà không kịp suy nghĩ tới tâm tư của Đinh Việt.
28 Có lẽ sau này chúng tôi sẽ đi hết cuộc đời này mà không cãi nhau một trận nào nữa, cũng có thể chúng tôi sẽ giống như những cặp vợ chồng khác, khó khăn đi đến tận cùng.
29 Chết tiệt! Tôi phải đi xem mặt!0o0Tôi cũng cần phải đi xem mặt sao?Tôi gẩy gẩy một ngón tay thì mỹ nữ có mà nhào tới đè bẹp cả tôi chứ thiếu gì. Tôi cần phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân mình với đối phương, nhân tiện thể hiện tuổi xuân phơi phới của mình với họ sao?Khó khăn lắm mới về nhà được một lần thì lại nghe thấy chuyện này, nếu không phải nghĩ tới chuyện mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp thì tôi đã tức điên mà phi đũa đi rồi.
30 “Anh chắc chứ? Chuyện này hơi quá đáng với cô ấy”. Nguyệt Nhi im lặng một lúc rồi nói với tôi như thế. Tôi nhìn chằm chằm ngôi trường của Phúc Sinh, cảm giác buồn bã trong lòng không nói được thành lời.