1 Trong ánh hoàng hôn ảm đạm đẫm sắc đỏ, cây cối xơ xác vươn những cái cành gầy guộc ra ngoài đường. Khung cảnh não ruột, thê lương. Âu Tinh Mặc vẫn như mọi ngày, bình thản mà bước đi như không hiểu lẽ sự đời.
2 Lặng lẽ, cô độc bước đi trên con đường đầy lá vàng mùa thu, nó còn không nhận ra là mọi người đã chẳng còn chú ý nó nữa. Dù sao thì nó cũng vui vì điều đó(nếu nhận ra) bởi vì lúc ra đường, khi nào cũng bị xét nét như sinh vật ngoài hành tinh không bằng.
3 30 phút sau. Nó thấy người nhẹ đi, đôi mắt cũng trĩu nặng. Từ từ đi vào giấc mộng. - Tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi, đừng làm Y Nhi sợ. Nó khẽ cựa mình, đôi mắt khó nhọc từ từ hé mở.
4 Bất giác, nó đưa tay ra nắm lấy những giọt nước mắt trong suốt đó. Nhưng hình như lại nhận ra có điều gì đó không đúng lắm thì phải. Chẳng lẽ tay nó tay nó ngắn đến mức đó.
5 Bỗng như nhớ đến điều gì đó, nó quay sang hỏi cô gái Y Nhi kia:- Cha mẹ ta đâu?Nó hỏi xong tiếp tục quan sát căn phòng này, thật tinh xảo!Không khỏi lời cảm thán, nó gật nhẹ đầu vẻ hài lòng nhưng đôi mắt từ khi nào đã chẳng còn chút cảm xúc như nó chưa bao giờ tồn tại.
6 Mới sáng sớm nhưng từ trong một vương phủ nào đó, một chiếc xe ngựa chỉ dành cho quý tộc đã khởi hành. Vào trong cung, nó nhìn thấy rất nhiều những tòa nhà xa hoa lộng lẫy.
7 Nhưng người đó thật sự là quá đáng, nếu nó đã tránh thỳ thôi đi lại còn cố tình va phải nó. Huỵch. . . Tiếng động vang lên trước đôi mắt của Y Nhi. Gì chứ? Tiểu thư nhà cô là ai mà cũng ko biết vậy mà vẫn có thể tồn tại trong hậu cung sao?Giới thiệu một chút về thân phận Âu Tinh Mặc nàyCha của nó(từ giờ cứ gọi vậy đi) là Âu Nhật Thiên, tướng quân.
8 Người đụng trúng nó là một ''bà cô'' mặt hoa da phấn. Mùi hương nồng nặc, nó ko thể chịu đc, khẽ nhíu mày. Chát. Âm thanh vang lên nghe thật khó chịu.
9 Chát. Một dấu tay bé nhỏ nhưng hằn sâu lên gò má trát phấn như trát tường. Mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cao ngạo lần lượt lướt qua làm ho ai đó phải lạnh sống lưng.
10 - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. . . Những tiếng thét đầy đau đớn vang lên trong ngục tối. Nó ngồi trên một chiếc ghế ung dung tự tại thưởng trà. Những cung tần mĩ nữ mở to mắt ngạc nhiên.
11 - Tiểu thư, đến rồi ạ. Y Nhi đỡ nó dậy, khuôn mặt không một chút cảm xúc (cái này có 2 lý do ạ, một lý do sau này sẽ biết còn lý do kia là vì bị gối lên chân đau quá ạ) Ngay cả giọng nói cũng giống như muốn che dấu một cái gì đó.
12 Nó đứng yên, nhìn cô gái người đầy sát khí tiến về chỗ mình, với một đứa bé 6 tuổi, nếu đặt vào trong hoàn cảnh đó chắc chắn đã khóc thét lên. Nhưng nên nhớ một điều, nó không phải trẻ con mà là Âu Tinh Mặc- Hội trưởng Hội học sinh Thánh Huy, thiên tài của những thiên tài, được đào tạo trong môi trường khắt khe nhất thế giới, chuẩn bị sẵn ọi tình huống có thể xảy ra.
13 Thiên Uyển (là nơi đào tạo các khuê nữ và con quan, quý tộc cùng với hoàng tử đấy ạ) có thể coi là một tòa thành vững chắc nằm sâu bên trong Rừng Thánh.
14 - Tiểu thư. . . Y Nhi ngồi bên cạnh nó nhẹ nhàng gọi. - Ưm. . . . ừm. . . Nó ngủ ngon lành sau khi đánh nhau với Thiên hạ Đệ nhất Sát thủ ( Lăng: thật sự em bái chị, chị rốt cuộc là người hay ma thế) Những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt mớ ngủ mơ màng.
15 Vù. . . . Hắn nhấc chân, khinh công tuyệt đỉnh cư nhiên bay lên. Đôi mắt hờ hững nhìn vào đêm đen vô tận. Một lát, hắn mở miệng:- Ta chẳng là ai. . . Nó nằm gọn trong người hắn, ấm áp, cuộn tròn.
16 Tuy nhiên, dường như 2 vị tiểu hoàng đế này lại không biết. Anh Thiên ngây ngốc hỏi một câu quá đỗi bất ngờ:- Thế à? Tên của cô bé thật đẹp. Cô bé là con của vị quan nào trong triều vậy? (VTL:em lạy thánh, thánh là Thái Tử mak đến chj Tinh Mặc cũng không biết)Nó lắc đầu, rồi im lặng, khẽ cúi đầu,dường như là ngại ngùng.
17 Nó dường như không để ý đến những lời đe dọa, thản nhiên nằm xuống đắp chăn rồi nhắm mắt lại và ngủ. (VTL: Ko sợ trời, ko sợ đất, chỉ sợ. . . thiếu ngủ) Hai vị nữ tỳ thấy thế cũng chẳng biết làm gì, lúng túng đứng nhìn nhau rồi lại đến nhìn Tả Thiên Huyễn.
18 Chát. . . Thêm một bên má nữa được đánh phấn hồng đậm vô cùng đẹp mắt. Mọi người ngạc nhiên cùng sửng sốt. Tả Thiên Huyễn dám đánh nó 2 lần? Dù nó thân phận gì đi nữa, thì cũng là được các hoàng tử cứu về.
19 Nó rơi xuống vực. Một cái vực không thấy đáy, gió thổi mạnh, khí lạnh. Nó nhắm mắt, nhớ lại bài học ở Thánh Huy. Thông thường, dưới mỗi cái vực như thế này, hoặc là rừng rậm, hoặc là sông sâu.
20 Hắn nhìn nó một lúc, khẽ nở nụ cười rồi lắc đầu. Lâu không gặp? Mới 3 ngày thôi mà, nó nhớ hắn hay vì trí nhớ nó quá kém đến mức này?Nó nhìn hắn, không che giấu sự nghi ngờ.