21 Hắn phì cười. Nó lại có lúc trẻ con như vậy? Cũng không sao, hắn không thích nó suốt ngày lạnh lùng, không chút biểu cảm. Nhưng bất quá, bộc lộ này, chỉ trước mặt hắn mới có thể thưởng thức.
22 Nhấp tách trà còn nóng, từng chút từng chút một. Tốc độ của cô, giống như cấp độ Tả Thiên Huyễn đau khổ. Càng chậm càng đau, tách trà ngày một vơi và nỗi đau ngày một nhiều.
23 Làn da trắng bệch do thiếu ánh sáng. Đôi môi mỏng màu hồng nhợt nhạt. Mái tóc xõa trên gối, dòng suối đen bao xung quanh thân hình bé nhỏ. Rèm mi dài, rũ xuống.
24 Đáp lại câu hỏi lạnh lùng của nó, là một nụ cười? Lại có phần. . . bất đắc dĩ? Cái gì thế này? Anh ta làm cô dậy giữa chừng rồi khi cô hỏi lại lắc đầu? Người gì thế này? Trong lúc cô đang đắm chìm vào thế giới của mình thì một câu nói kéo cô trở lại hiện thực.
25 Anh Thiên biết trò đùa của mình có phần hơi quá, liền tự động đứng dậy ra về. Nhưng, một bàn tay nhỏ nhắn lại níu kéo anh. Anh kinh ngạc, nhưng không nghĩa là vui mừng.
26 Nghe tin Âu Tinh Mặc tiểu thư tỉnh lại, toàn bộ các lầu trong Thiên Uyển đều mang lễ vật đến chúc mừng (chị ấy luôn ở trong Thiên Uyển này nhé, sau khi giả vờ hôn mê cũng ở trong này, mỗi khi làm việc mới ra ngoài thôi) Cái nhà kho vốn đã chật nay còn cơ hồ muốn nổ tung.