1 Cửu thiên bát hoang mười dặm hồng trướng, Quý Triều Sinh lần đầu tiên đến tiên giới, đập vào mắt là một mảng màu đỏ chói mắt. Một tháng trước Tiên đế Đan Trạch của Vũ tộc thức tỉnh, Vũ tộc phấn khởi, tiếng chúc mừng chấn động mấy ngày, ngay cả Quý Triều Sinh ở yêu giới cũng bị quấy nhiễu không thể an bình.
2 Thật ra Quý Triều Sinh là một yêu tinh không ra hồn, bản thể của mình là cái gì còn không biết, bản lãnh duy nhất cũng chỉ có thể từ trên người phát ra mùi hương đặc biệt, mùi hương này muốn làm cho các vị tiên gia hôn mê cũng không có vấn đề gì, nhưng mỗi lần sử dụng xong đều sức cùng lực kiệt.
3 Lúc Quý Triều Sinh tỉnh lại đã là nửa tháng sau, trong lúc mơ hồ chỉ thấy có cái gì đó lông xù cọ vào mặt mình, vừa mở mắt ra thì thấy đó là mỏ của hai con chim nhỏ mình đầy lông tơ.
4 Hạc Vũ đang cùng Tiên đế Đan Trạch nói điều gì đó, trong lòng Quý Triều Sinh lại rất rối loạn. Nàng vẫn không thể hiểu được một con chim lông xám làm sao có thể biến thành một người chói mắt như vậy, cho đến khi Đan Trạch xử lý xong Hạc Vũ đến đỡ nàng, nàng vẫn còn đang trong trạng thái đần độn: "Ngươi không phải là một con chim vạn tuổi sao?"
Đan Trạch cũng nở nụ cười: "Quý Triều Sinh, cũng chỉ có mình ngươi ngốc như vậy, trong Vũ tộc, khi hoá thành nguyên thân thì luôn là giống đực có màu sắc xinh đẹp còn giống cái chỉ có một màu lông.
5 Quý Triều Sinh cứ như vậy ù ù cạc cạc bị Tiên đế bắt chịu trách nhiệm, Đan Trạch cũng phớt lờ mà bắt đầu ở trong động yêu của nàng, còn rất có hứng thú chuẩn bị ở lâu dài, Quý Triều Sinh đành phải đem động yêu bố trái lại một phen, mà lúc này, Tiên đế dung mạo khuynh thành đang nằm nghiêng một bên trên ghế đá, mỉm cười nhìn nàng…
Nói không động tâm là giả, mỗi khi cùng Đan Trạch chung một chỗ, trong lòng Quý Triều Sinh có một cảm giác rất kỳ lạ, sau khi đau đớn tê tâm liệt phế đi qua, liền trở thành dục vọng muốn chiếm giữ và thôn tính, có một giọng nói ở trong lòng nói với nàng: "Đó là của ta! Đó là của ta! Tất cả đều là của ta!" Quý Triều Sinh cảm thấy cảm giác này có chút quỷ dị không thể nói thành lời, nhưng nghĩ có lẽ đó là tình yêu, nên cũng không để trong lòng.
6 Nhưng Đan Trạch vẫn chưa kịp đợi đoá hoa kia nở, Vũ tộc đã phái chim đưa tim tới, hắn liền cáo từ với Quý Triều Sinh, cười nói phải trở về xử lý một việc.
7 Quý Triều Sinh một mình đi đến đầm lầy kia, quả thật đoá hoa sen kia đã nở được phân nửa, mỹ lệ đến loá mắt, đẹp đến dị thường, làm cho cả đầm lầy đắm chìm trong mùi hương vừa thanh lệ vừa nồng nặc, cũng chính lúc này, Quý Triều Sinh mới muộn màng phát hiện, mùi hương này với mùi hương kỳ lạ mà nàng có thể phát ra, có chút giống nhau.
8 Lời đồn một ngàn năm trước ma vật chưa xuất thế đã tự nguyện đền tội, hồn phách của Tiên đế Đan Trạch từng bị nàng nuốt đã tự động trở về với Tiên đế, vốn là một sự kiện tốt, nhưng có người lại nói, Tiên đế chứng kiến cảnh ma vật đền tội đồng thời thấy cảm động và nhớ về ba ngàn năm trước ma vật bị Vũ tộc tru diệt, bởi vậy mặc dù hồn phách đã trở về, nhưng vẫn hoá thành nguyên hình, ở bên trên trận Hàng ma lượn vòng gào thét mấy tháng để tế vong linh.