1 Nước Kì, kì nguyên mười ba năm, tháng mười tuyết bay. Một hồi tuyết rơi đầy khắp nơi, kinh thành như hòa vào màn tuyết trắng xóa, không nhiễm một tia bụi bặmHoàng cung, không khí uy nghiêm lạnh lẽo đã khôi phục, phảng phất lúc trước máu chảy thành sông đều là người hư không, nhưng mà Trầm Cẩn Huyên biết, những thi thể này, đều là thật.
2 Trong đầu thật là hỗn loạn, Trầm Cẩn Huyên chỉ cảm thấy ý thức đột nhiên thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không thể cử động chút nào, thậm chí ngay cả mắt đều mở không được, cảm giác tựa như nàng bị ngũ hành hoắc ám bao vây thật chặtNàng trước khi chết làm nhiều việc ác nghiệp chướng nặng nề, chắc sẽ bị đày vào mười tám tầng địa ngục, nàng không sợ, chỉ là không biết trong cõi âm này có thể gặp được phụ thân mẫu thân đệ đệ hay không? Đại khái có lẽ sẽ không gặp được, bọn họ ba năm trước đây liền qua đời, khẳng định sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác rồi.
3 Sùng Đức ĐiệnTrước Long ánNam nhân mặc hoa phục đang vùi đầu vào phê duyệt tấu chương, ngón tay hắn thon dài trắng noãn, cầm chiếc bút thật là hàm súc, dưới ngòi bút chữ viết bay múa mạnh mẽ có lực, hết sức xinh đẹp.
4 Nhìn một chút, tâm tình càng ngày càng kích động lớn, Trầm Cẩn Huyên liền không thể ức chế rơi vào trạng thái xuất thần, thân thể nàng cùng Mục Diễm cùng nhau hoàn thành một loạt lễ nghi tế bái, cuối cùng như thế nào đưa vào động phòng nàng cũng không biếtĐợi Trầm Cẩn Huyên hoàn toàn lấy lại tinh thần thì nàng đã ngồi trên hỉ giường rồi.
5 Nghe được tiếng kêu đột ngột trong bóng đêm yên tĩnh, thân thể Trầm Cẩn Huyên cứng đờ, cảm thấy mặt tựa hồ càng nóng. Nàng nghĩ nhật định mặt của nàng đã hồng hồng rồi, cùng với dáng vẻ vui mừng, đại khái giống như quả táo hồngThật không biết hiện tại nàng còn tâm tư muốn cái này nữa khôngMục Diễm vừa đặt hai tay vào nơi tư mật của nàng, thì cũng sững sờ, cảm thấy lùi không được mà tiến cũng không xong, nhìn về phía trước, hai mắt đóng chặt của Trầm Cẩn Huyên nổi lên sắc đỏ, nàng nhẹ nhàng cắn môi bản thân, cũng là một mảng nhan sắc đỏ bừngÁnh nến chập chờn trên người nàng tạo thành một tầng tinh tế ôn nhu, trong Mục Diễm Trầm Cẩn Huyên đẹp không thể tả.
6 Đối với việc tấn phong lên hai cấp, Uyển dung hoa không có nhường nào nhảy nhót, nàng suy yếu cười, nói cám ơn: "Tạ bệ hạ. " Sau đó nàng chớp chớp mắt, thẳng tắp ngắm vào Mục Diễm trong mắt tràn đầy ý cười, hỏi:" Tên đại hoàng tử, bệ hạ đã quyết định chưa?"" Tất nhiên, trẫm gọi là Mục Thụy, không biết Ngữ nhi có thích hay không?" Mục Diễm nói đem sườn mặt bị thấm ướt của Uyển dung hoa, dán tại gò má, ôn nhu nói sau tai nàng"Nô tì thích vô cùng, bệ hạ, thời gian đã không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi.
7 Sáng sớm ngày kế, một vài cung nữ dựa vào cây Ma Tước, líu rít trò chuyện không ngừng, mà Trầm Cẩn Huyên chính là nhân vật chính bọn họ đàm luận" Nghe chuyện gì chưa, cái quận chúa nước Ti không có rơi lạc hồng, không phải tấm thân xử nữ!" Ngũ Hoa nhìn bốn bề vắng lặng, lén lén đứng bên Tiểu Hoa nói, giọng nói tràn đầy vẻ hèn mọn trào phúng"A? Không thể nào? Đây chính là tội khi quân đấy" Nghe lời nói ấy, Tiểu Hoa một mặt bất khả tư nghị cảm thán, cũng không dám quá lớn tiếng, cuối cùng, còn nói thêm, " Hoàng đế nước Ti quả thật là to gan! Dám đem nữ tử thân thể không thuần khiết gả cho bệ hạ!"Cũng không biết trong đầu Tiểu Hoa lại nghĩ đến cái gì, nói xong mặt nổi lên màu hồng"Ngươi nói căn bản cũng không đúng, Minh Huyên quận chúa không phải là không rơi lạc hồng, mà là đêm qua Uyển Dung sinh đại hoàng tử nên bệ hạ trực tiếp qua Trường Xuân cung, sau lại Hàn Tiệp dư cũng sinh non, bệ hạ lại đi Thu Đường cung, cuối cùng bệ hạ căn bản là không có cùng Minh Huyên quận chúa.
8 Đi qua cửa sổ, Trầm Cẩn Huyên nhìn ra bên ngoài thấy một đám cung nữ thái giám đi phía sau Viêm An, đoàn người bọn họ trùng điệp đi vào Trà Huyên các, xếp hàng chỉnh tề trong tiểu viện, Minh Yến mới đi ra đang cung Viêm An nói gì đó, bóng lưng nhà đầu kia, thoạt nhìn rất mừng rỡNhìn như thế, trong lòng Trầm Cẩn Huyên đã hiểu rõLấy ra khăn tay lau bụi ở đầu ngón tay, Trầm Cẩn Huyên ở bên trong phòng thoáng điều chỉnh vẻ mặt một chút, sau đó mỉm cười thong thả đi ra"Viêm công công, không nghĩ tới chúng ta nhanh như thế liền gặp mặt, bệ hạ có gì phân phó sao?", Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, người nghe vào lỗ tai chỉ cảm thấy từng chữ đều giòn giòn, như chim hoàng oanh, thật là êm tai.
9 Cuối cùng, nàng cắn phấn môi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù là một màu đen, Mục Diễm cũng có thể thấy được cặp mắt hoa đào kia, doanh thủy quang, rất sáng, mang theo ý tứ khẩn cầu.
10 Đang xuất thần, Minh Yến ở phía sau nhẹ nhàng đâm một chút lên eo tinh tế của Trầm Cẩn Huyên, nàng chợt phục hồi lại tinh thần, đã nhìn thấy Viêm An một mặt không hiểu nhìn mình, lập tức hắn vừa cười vừa nói: "Nương nương, nếu không có chuyện quan trọng khác, nô tài trở về Sùng Đức điện phục mệnh?""Tốt, công công về đi, Minh Yến.
11 Trầm Cẩn Huyên "Ngô ân" hai tiếng, hai tay nhẹ nhàng đẩy lồng ngực của Mục Diễm hai cái, nhìn thấy hắn không có chút ý tứ nào buông nàng ra, liền không giãy dụa nữa, thuận theo vùi ở ngực hắn, mặc cho hắn hôn môi, thỉnh thoảng, trúc trắc đáp lại.
12 Trầm Cẩn Huyên hoàn toàn bị lời nói của mình làm cho nhập tâm, nàng rơi vào tự trách thấu xương, tưởng niệm trong lòng khó mà kiềm chế, nàng đem đầu vùi vào eo của Mục Diễm khóc không có điểm dừng.
13 Hàn quý nhân bị hai thị vệ kéo dẫn đi, miệng nàng ta bị chặt bởi đòn vải, nàng ta nghĩ muốn nói, nhưng chỉ có thể phát ra những thanh âm nhỏ nghẹn ngào, thậm chí ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng thấp, khàn khàn, không có cách nào làm cho người ta chú ý, giọng nói của nàng ta bị Sở Vi bóp đến hỏng rồi.
14 Ngủ một giấc đến tỉnh, Trầm Cẩn Huyên cũng cảm giác được trong phòng có tiếng mưa râm râm, ngày hôm nay sợ là muốn mưa rồi. Nàng chột dạ liếc mắt xem xét Mục Diễm đang đắp nửa chiếc chăn, nàng vội vàng đem chăn từ trên người mình đắp lên cho hắn, sau đó còn săn sóc dịch lại góc chăn, đều do vị hoàng đế này không muốn ngủ cùng nàng một chiếc chăn, vì thế nàng đặc biệt yêu thích đoạt chăn a.
15 Lý thái y mạo hiểm bưng chén dược tỏa khói trắng đi đến, bởi vì không tiện, chỉ có thể hướng các vị phi tần trong phòng gật đầu lấy làm cấp bậc lễ nghĩa, sau đó ông cầm chén thuốc bưng đến trước giường đưa cho Lưu hoàng hậu, lại dặn dò vài câu:" Bệnh này không thích hợp mệt nhọc, ăn uống đều phải kiêng kị" các loại món ăn kiêng thì nói cho Trầm cẩn Huyên nghe, sau đó liền mang theo hòm thuốc của mình cáo lui.
16 " Trẫm muốn lau mặt sút miệng. "Mục Diễm nói xong lời này, chỉ cảm thấy gò má tựa hồ càng ngày càng nóng lên, hắn một lần nữa nhắm mắt lại. ". . . "Trầm Cẩn Huyên nghe vậy khẽ run, quay mặt hắn để sát vào, giống như một đứa trẻ hiếu kì nhìn hắn, hoàng đế bệ hạ có dáng vẻ này, hình như là xấu hổ a.
17 Khi Trầm Cẩn Huyên lại một lần nữa bị ấn ngã bên cạnh ao, nàng cũng đã sắp hôn mê rồi, mơ mơ màng màng nàng gian nan chỉ hỏi Mục Diễm một câu: "Bệ hạ.
18 Di chiêu viện đang hành lễ thỉnh an Lưu hoàng hậu, nghe vậy thân hình tinh tế uyển chuyển kia ngừng lại một chút, nàng ta âm thầm cắn răng, đúng là dung mạo nàng ta dưới Huyên quý tần một bậc, vì thế nàng ta không có biện pháp khiến da mặt trắng nõn biến thành màu đỏ, so với tiểu tiện nhân kia diện mạo xinh đẹp da trắng, nàng ta hận đến mức vặt chặt khăn trong tay, chợt nghĩ tới tháng trước phạt nàng chép 《 Nội Huấn 》 ba lần, nàng còn chưa có nộp lên, liền vừa cười nhẹ nhàng, bản thân vừa đi tới chỗ phía trước ngoài xuống:" Nhìn một chút trí nhớ bản cung thật là kém a, kiểm điểm đều đã quên, bản cung phạt Huyên Quý tần chép 《 Nội Huấn 》đã chép xong?"Thế này, cho dù bản cung lớn lên so với ngươi kém một chút, nhưng chức của ngươi sẽ cao hơn ta sao? Ngươi thấy bản cung mà không hành lễ thỉnh an?A, trong hậu cung ngươi không thể mãi làm người siêu phàm xuất chúng được! Chờ không lâu nữa theo tính tình của hoàng đế bệ hạ đã sủng ngưoi đủ, Huyên quý tần, ha ha, huyên*, đến cùng bất quá cũng chỉ là cây cỏ!* Tên của chị Huyên ý là cỏ huyênDi chiêu viện dương dương tự đắc nghĩ.
19 Diệp phân nghi nghe Minh Yến hồi báo cảm thấy hốt hoảng không ngớt, chính sát là thay Cảnh Quý nhân hốt hoảng, nàng thầm nghĩ chuyện này kinh thiên động địa như thế sao bọn họ lại dám làm?Khi nàng nhìn ra cung nữ kia là nam, liền biết chuyện này không thể nào tưởng được, hiện tại được sát thực, phỏng đoán khả năng là chính sát, trong thời gian ngắn Diệp phân nghi không khỏi có chút mơ hồ.
20 Một năm kia, Cảnh Mạn Dương đến tuổi cập kê. Phương Vũ không thể quên được, y không thể quên được đêm đó tiểu cô nương dùng lực mạnh đẩy cửa phòng của y, sau lưng của nàng là ánh trăng sáng tỏ mát lạnh, trong mắt của nàng vẫn đọng lệ, nàng cắn môi nhào vào trong ngực y, một đêm kia nàng khóc thật đau lòng.