1 Từ trong hôn mê tỉnh lại, Lãnh Tâm Nhiên ôm cái đầu đang đau không dứt từ từ ngồi dậy. Đợi đến khi thấy rõ tình huốn xung quanh, cho dù là người lạnh lùng như cô, cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
2 Nhìn cách bài trí ấm áp của căn phòng nhỏ, nghi ngờ trong lòng của Lãnh Tâm Nhiên càng sâu. Hôm đó sau khi đi ra từ căn phòng kia, cô bước đi không mục đích trên đường một hồi, liền bị một người đàn ông ba mươi mấy tuổi bắt về nhà, theo như lời giới thiệu của ông ta, là cha của cổ thân thể này.
3 Nhìn toàn cảnh trường học ưu nhã, khí thế mười phần trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên hơi chớp mắt. Lãnh Tâm Nhiên có một bí mật chỉ những người thân thuộc mới biết.
4 "Lãnh Tâm Nhiên, bạn học Lãnh Tâm Nhiên, trả lời câu hỏi, Lãnh Tâm Nhiên!"Tiếng của cô giáo trên bục giảng tăng dần từ ôn hòa chuyển sang gấp gáp rồi đến thịnh nộ.
5 Nghĩ tới đây, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu hướng mắt nhìn về phía Dung Thiếu Tuyệt bị mọi người bao vây. Dung Thiếu Tuyệt tuy không quá mười tám mười chín tuổi, nhưng vóc người đã rất cao lớn, rất đẹp trai, con mắt sáng đặc biệt chói mắt, phát ra ánh sáng rực rỡ.
6 Lãnh Tâm Nhiên không quen thuộc thành phố này, cho nên tìm việc làm sau khi tan học phải vừa đi vừa hỏi đường. Cô muốn tìm một công việc giống như phục vụ, nhưng dân số Trung Quốc hiện tại rất đông, công việc đều là cung không đủ cầu.
7 Trang chủTruyện Xuyên KhôngNữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm LoạnNgười nào chỉnh người nào? Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn Tác giả: Dực Yêu Chương 7: Người nào chỉnh người nào? Đang khi Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị tiếp tục lật xem nhật kí, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đơn độc, hơn nữa càng ngày càng gần.
8 "Phanh!"Cửa mở ra trong nháy mắt, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, một xô lớn từ trên trời rơi xuống, không chỉ cho chủ nhiệm đầu ngốc tắm nước lạnh, mà cả Bắc Âu Hân đi theo bên cạnh cũng bị dính, quần áo trên người thấm nước hơn phân nửa.
9 Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng có phản ứng, mọi người trong lớp trợn mắt há mồm chăm chú từng bước chân cô tiến lên bục giảng. Vóc dáng của cô nhỏ nhắn, hơn nữa lại gầy yếu, cho nên bình thường không mấy thu hút.
10 Sau khi nói với chủ nhiệm xong, Lãnh Tâm Nhiên xoay người đối mặt với mọi người trong lớp. Những bạn học này, đều ở lứa tuổi đẹp nhất trong đời là mười bảy mười tám tuổi, nhưng lòng dạ của họ, lại sớm rửa nát.
11 Tin tức Lãnh Tâm Nhiên lớp A và chủ nhiệm xung đột rất nhanh được truyền đi khắp trường học. Tuy nhiên, không giống sự thật ở chỗ, lời đồn này là, Lãnh Tâm Nhiên vì không ưa tính cách chuyên quyền của chủ nhiệm nên dùng trò đùa giỡn hãm hại ông ta, nhưng cái bẫy này lại bị những học sinh khác trong lớp vạch trần.
12 Thấy những công kích và miệt thị mình cố ý tạo ra như đánh vào bọt biển, không có một chút tác dụng. Đôi mắt to quyến rũ của Bắc Âu Hân trừng đến thiếu chút nữa rớt ra, cắn đôi môi mềm mại, hờn dỗi một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được bay thẳng đến chỗ ngồi của Lãnh Tâm Nhiên.
13 Kỳ thi cuối tháng cuối cùng cũng tới. Đối với những học sinh lớp khác mà nói, đây là một cơ hội để được vào lớp tốt hơn thậm chí là lớp A, còn đối với những người lớp A, cuộc thi tháng này không tầm thường chút nào.
14 Khác với những trường khác, trường của Lãnh Tâm Nhiên không có chú trọng các môn khoa học tự nhiên, cho nên các môn thi của tháng gồm ngữ văn, anh văn, toán tổng hợp, lý tổng hợp, hơn nữa mỗi môn đều chia ra các phần để thi, cho nên tăng lên tổng cộng là chín buổi thi.
15 Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Bắc Âu Hàn cảm thấy mình đúng là bị bệnh thật rồi, hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng. Làm ra chuyện mất mặt như thế, vậy mà trong lòng lại không có cảm giác xấu hổ, lại còn âm thầm mừng rỡ vì đối phương nhìn mình chăm chăm.
16 Cuộc đời này luôn không thuận theo ý người, một chuyện vốn có thể kết thúc vô cùng thuận lợi, thì chuyện tình lại không dễ dàng đi đến hồi kết như vậy.
17 "Trời ơi!"Sau âm thanh rơi xuống của quả bóng, tất cả mọi người đều há to miệng, hoài nghi mắt mình có vấn đề. Đợi đến thời điểm hồi phục lại tinh thần, mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giống như nhìn quái vật!Trời ạ, phải biết rằng, vị trí cô đang đứng, còn xa hơn vị trí vạch ba điểm, hơn nữa còn ở ngoài biên, cũng không thấy cô điều chỉnh tư thế nhắm bóng, chỉ là tùy tiện ném, không phí chút sức nào, vẫn có thể ném bóng vào giữa rổ!Bản lạnh như vậy, cho dù là những tuyển thủ siêu sao cũng chưa chắc có thể làm được!Là khả năng hay do may mắn?Bất kể người khác nghĩ thế nào, tóm lại ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giờ đã khác.
18 Đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, trận bóng ngày đó chỉ là một khúc nhạc đệm không quan trọng. Lúc Lãnh Tâm Nhiên đến trường học lần nữa, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi lần sau cuộc thi đều yên tĩnh như vậy không có những thanh âm léo nhéo kia, vậy mỗi ngày đều tổ chức thi đi!Suy nghĩ thế này, cũng chỉ có loại không giống người như cô mới có.
19 Lãnh Tâm Nhiên không giải thích cho Dung Thiếu Tuyệt biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, nhưng khi trở về phòng học, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
20 Mười giờ về đến nhà. Đẩy cửa ra, đèn phòng khách đang sáng, người đàn ông được cô gọi là cha đó đang híp mắt tựa vào ghế salon ngủ thiếp đi. Trên khuôn mặt đàn ông thành thục tuấn lãng tràn đầy vẻ mệt mỏi, mặc dù như thể, nhưng ông ta vẫn chờ ở đó.