1 Trong thành phố này, em có thể mở miệng thật lớn và hít thởTràn ngập trong không khí là sự dịu dàng và mùi hương của anhChắc chắn anh biết rằng em yêu anhNhưng chắc chắn anh không biết rằng em yêu anh nhiều như thế nàoTrần Dư Phi là cô gái có cuộc sống hạnh phúc khiến mọi người hết sức ngưỡng mộ, nhưng thực chất đằng sau hạnh phúc ấy lại là những phiền muộn khó nói.
2 Cảm giác đầu tiên sau khi thức dậy là đau đầu, giống như bị một sợi dây thừng cột quanh rồi siết chặt vào da thịt vậy. Trần Dư Phi khẽ động đậy, hai tay đang day day huyệt thái dương, rên rỉ, chầm chậm mở hai mắt.
3 Buổi tiệc rượu sau đó, Trần Dư Phi hoàn toàn ăn không thấy ngon một chút nào, vừa phải thể hiện những mặt tốt của mình trước các trưởng bối vừa phải liên tiếp né tránh ánh mắt thỉnh thoảng lại nhắm về phía cô với ý tứ sâu xa.
4 Nhiếp Phong lái xe rất nhanh, chiếc xe lao đi vun vút. Trong bữa tối, Trần Dư Phi đã uống nhiều bia nên bây giờ cảm thấy hơi chóng mặt, thân xe không ngừng lắc qua lắc lại khi rẽ bên trái ngoặt bên phải, cô nhanh chóng cảm thấy không dễ chịu chút nào, vội giữ chặt lấy tay nắm cửa xe, luôn miệng nói: “Chậm một chút, tôi bị say xe.
5 Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi đều cho rằng Trần Dư Phi có chút gì đó không giống trước đây. Không giống ở điểm nào? Hình như là ít nói hơn, người cũng gầy gò hơn, tính khí tiểu thư lại nổi lên rồi!Đoàn Vân Phi ngồi trên sofa, ánh mắt di chuyển từ tờ báo trên tay sang Đỗ Thượng Văn đang bước vào: “Sao thế, cô ấy vẫn không muốn ra ngoài ăn à?”“Đúng vậy, hai ngày hôm nay sao thế nhỉ? Trước đây, mỗi lần rủ đi ăn, cô ấy đều vui vẻ lắm mà, bây giờ sao thế nhỉ, giảm béo à? Cô ấy đâu cần phải giảm cân chứ!”.
6 Công việc lên kế hoạch thành lập công ty mới chính thức bước vào giai đoạn nghị sự. Tổng giám đốc Đoàn trải qua khoảng thời gian rất ngắn làm quen và tìm hiểu, lựa chọn nhân tài từ các phòng ban để thành lập tổ phụ trách công việc thành lập công ty mới.
7 Bố mẹ hai nhà ở Nam Kinh ba ngày, căn nhà 1501 từ đầu tới cuối bị bao vây bởi sự giận dỗi. Cuối cùng chính sách quân bị áp bức của Trần Dư Phi lại một lần nữa thành công, những giọt nước mắt tuôn ra như suối, tự trách mình từ tận đáy lòng, bốn bậc cha mẹ suy cho cùng cũng rất yêu thương con trai và con gái, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng đành phải đồng ý tạm thời nhường hai đứa một bước, nhưng năm sau nhất định phải tổ chức hôn sự, đây là thông điệp cuối cùng.
8 Công việc xây dựng nhà xưởng của công ty mới đã hoàn thành, tiếp theo bắt đầu lắp ráp các kết cấu thép, thời gian thi công dự kiến trong khoảng một tháng.
9 Đoàn gia hôm nay vẫn ngập tràn không khí ấm cúng như vậy. Sau khi sẩy thai, lần đầu tiên con dâu tương lai về nhà bố mẹ đương nhiên phải được tiếp đãi cẩn thận.
10 Buổi sáng nằm trong chiếc chăn vẫn còn hơi ấm cơ thể của Nhiếp Phong, nghĩ lại lời Đỗ Thượng Văn đã nói trước cửa thang máy tối qua, Trần Dư Phi có chút bất an.
11 Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu có một khuyết điểm chung, đó chính là vội vã muốn cùng người khác chia sẻ hạnh phúc của mình, có lẽ còn mang chút ý tứ khoe khoang.
12 “Vừa rồi em làm sao thế?”. Nhiếp Phong lái xe, thân mật nghiêng đầu nhìn Trần Dư Phi. Trần Dư Phi lắc đầu: “Không có gì. ”“Đang lo lắng vì chuyện của Vân Phi à?”“Nhiếp Phong.
13 Đỗ Thượng Văn biết chuyện rồi, Đoàn Vân Phi tự nhiên cũng sẽ biết, lúc Trần Dư Phi ra ngoài hẹn hò, cũng không cần phải lén lén lút lút nữa, có lúc bắt gặp, hai chàng đẹp trai còn huýt sáo trêu chọc: “Trang điểm lộng lẫy, là để quyến rũ ai đây nhỉ?”Nhiếp Phong rất bận rộn, lúc ở bên Trần Dư Phi, cũng thường xuyên làm thêm ở nhà, lúc nào cũng có vô số giấy tờ cần xem, vô số cuộc gọi điện thoại.
14 Công ty Trần Dư Phi đang làm việc là công ty có vốn đầu tư nước ngoài, kế toán hàng năm của Mĩ so với trong nước không giống nhau, bắt đầu từ ngày mồng 1 tháng 10 đến ngày 30 tháng 9 năm sau.
15 Kì nghỉ dài ngày dịp Quốc Khánh sắp tới rồi. Sau kì nghỉ 1/5 bị tàn nhẫn rút ngắn lại chỉ còn 3 ngày, 7 ngày nghỉ 1/10 này rõ ràng vô cùng quý báu, đặc biệt là đối với Trần Dư Phi.
16 Thời tiết hai ngày cuối cùng của dịp nghỉ lễ Quốc Khánh đều không được tốt, mưa nhỏ rả rích, tí tách không ngừng. Trần Dư Phi vui mừng vì mấy ngày trước nhân lúc thời tiết còn đẹp đã đem giặt hết những thứ đồ cần giặt rồi, bây giờ cô đang ngồi trên ban công, vừa nhâm nhi cà phê vừa thưởng thức âm nhạc và ngắm nhìn bầu trời mưa lất phất bay, dáng vẻ rất thư thái.
17 Trọn cả một đêm dài, bên tai Trần Dư Phi trước sau vẫn luẩn quẩn, vang vọng giọng nói của Nhiếp Phong. Úy Lam, là em…Úy Lam, là em…Úy Lam, Úy Lam, Úy Lam…Là em…Kỳ nghỉ dài ngày vừa kết thúc, ngày đầu tiên đi làm, hứng thú chơi bời của mọi người vẫn chưa dứt, tất cả đều đang tụ tập trong phòng làm việc chia sẻ những kỉ niệm đẹp của mình trong dịp nghỉ lễ.
18 “Nhiếp Phong là người lớn tuổi nhất so với các anh chị em trong nhà mình. Từ nhỏ, tất cả mọi mặt của anh ấy như thành tích học tập, nhân phẩm, tướng mạo, gia cảnh… đều đứng hàng đầu.
19 Từ Cairo đi qua Bangkok, Thái Lan rồi chuyển máy bay, thời gian bay tới sân bay Tokyo của Nhật mất khoảng gần mười tám tiếng đồng hồ, đây là chuyến bay có thời gian ngắn nhất trong số tất cả các chuyến bay.
20 Nhiếp Phong vừa nhìn thấy chiếc xe hơi Trần Dư Phi đỗ ở bãi đỗ xe liền mỉm cười: “Em mua lúc nào thế?”“Mới có hai ngày thôi”. Trần Dư Phi mở cửa, cười hi hi gác tay lên cửa xe ở bên ghế phụ lái: “Mua chỉ chuyên để đến đón anh thôi đấy, thấy em tốt chứ!”“Biểu hiện cũng khá lắm!”.