1 Tiết trời se se lạnh. Dương Tiểu Cần khoác lên mình một cái áo khoác hiệu Lacoste, bước ra khỏi nhà bằng cửa sau. Thấp thỏm quan sát tình hình xung quanh, thấy không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục làm chính sự.
2 (Bắt đầu từ chương 2, truyện sẽ thay đổi ngôi kể, tác giả chỉ dẫn chương đầu và cuối thôi. ) Cảm giác được ẩm ướt, ta mở mắt ra. Uy, ta đang nằm bên bờ sông nha… Khoan đã, sao lại là bờ sông?! Ta nhớ là mình rơi xuống một cái hố, lẽ ra giờ này ta phải nằm dưới đáy hố chờ người tới cứu, sao giờ lại nằm tại đây?!Phi! Phi! Phi! Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra thế này? Xoa xoa cái mông còn đang ê ẩm sau cú tiếp đất, ta bắt đầu suy diễn… Trường hợp thứ nhất: Sau khi ta rơi xuống hố, bị người bên đơn vị thi công phát hiện, quyết định đem ta đến nơi này để “bịt đầu mối”.
3 Mặt trời cũng đã dần xuống núi, ta vẫn phải dậm chân tại chỗ, không biết đường về, đành ngồi chờ người nhà đi tìm. Vốn đã rối rắm, soái ca tâm thần lại không chịu buông tha ta.
4 Ta ngắm trời ngắm đất… Sẵn tiện lấy tay bứt cỏ, ngắt hoa… Ai… Thật nhàm chán a… Tuy rằng Bạch Hồ thật phiền phức, nhưng giờ không có hắn ta lại thấy cực kì nhàm chán.
5 Ngưa ngứa nơi cánh mũi, ta đánh cái hắt xì. “Ngươi tỉnh?” Bạch Hồ cười cười nhìn ta, trên tay còn cầm một ngọn cỏ, rất tự nhiên huơ huơ trước mũi ta. “A… ách?.
6 Lối đi đến sơn cốc rất âm u. Ngẩng mặt lên có thể thấy từng đàn nhền nhện đang giăng dây chờ mồi hay vài chục con độc xà màu sắc sặc sỡ đang uốn người trên mấy cành cây.
7 Lúc trước ta nghĩ hắn là kẻ giết người không gớm máu, là ta sai. Mà ban nãy, nghĩ hắn thật tốt cũng là ta sai. Tên này tuy không trực tiếp giết người nhưng lại có thể khiến người ta vì vô vọng mà chết.
8 Trải qua một tháng đếm số lần mặt trời mọc, ta đành phải chấp nhận một sự thật: nơi đây không có cái gì mà công nghệ thông tin! Vì cái gì đâu?! Ân, có lẽ người ta muốn cô lập Bạch Hồ với thế giới bên ngoài.
9 Kinh thành rộng lớn, thật rộng lớn nha… Vì cái gì mà nó lại rộng lại lớn như vậy a? “Cần nhi, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng kinh thành tốt sao?” Trưa ngày hôm qua hắn đã hỏi ta.
10 “Đại thúc, có thể cho ta biết đường đi đến thanh lâu lớn nhất kinh thành không?” Ta mỉm cười túm lấy tay áo của một vị đại thúc gần đó. “Cô nương, ta nghĩ ngươi nên tìm nơi khác.
11 Lại là một kẻ mà trong tên có chữ Hồ! Cuộc đời ta a! Ta dị ứng với HỒ! Tại sao a? Thiên! Ngoại trừ chữ “Hồ” không đáng có thì Hồ ma ma thật ra cũng không tệ.
12 Hai cô gái sau khi đã “xử lí” ta xong thì dẫn ta đến trước một căn phòng lớn. “Bên trong có người đang đợi. Vào đi!” Cô gái nóng nảy đẩy ta một cách thô bạo.
13 Nơi ta ở nằm xa phòng của các cô nương khác. Ta không xác định được, nhưng nghe hai cô gái nói vậy. “Hồ ma ma nói, ngươi trình độ kém cỏi, cần phải học tập thêm, nên sắp xếp cho ngươi đến sống tại đây.
14 Sáng sớm ta thức dậy, vươn vai mấy cái, vỗ mặt vài phát, cảm thấy tỉnh hẳn ta mới rời khỏi giường. Có lẽ ta dậy hơi sớm, vì giờ này vẫn chưa có ai đến thúc ta.
15 Ngày tiếp theo ta được Hồ ma ma truyền thêm các ngón nghề khác như cầm, kỳ, thi, họa này nọ đủ loại. Ở hiện đại, ta thật sự không có khả năng tiếp thu nghệ thuật.
16 Sau khi đã tắm rửa, thay y phục xong, ta được Diệp nhi dẫn đến căn phòng lần trước có tên mập gọi cái gì Bàng Bàng. Về phần Hoa nhi thì Diệp nhi bảo không nên đi theo, sẽ gây chuyện.
17 “Rầm!” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Thật là trùng hợp nha, ta vừa mới nghĩ đến Bạch Hồ thì hắn ta liền xuất hiện. Mà, ách! Sát khí rất nặng! Uy, nha, uy, muốn giết người sao?! Ta vẫn còn chưa có nói ngươi là yêu hồ, chỉ là suy nghĩ, suy nghĩ, không cần phải giết người bịt đầu mối nha.
18 Mở mắt ra, ta cảm thấy an tâm vì bản thân đang nằm trong phòng của mình. Có lẽ sau khi ta ngất, Bạch Hồ đã đưa ta về phòng. Ân, “Hồ ma ma” dẫu sao cũng rất tốt tính.
19 Sáng hôm sau, ta thức dậy thì thấy xung quanh bụi bay mù mịt, phòng lớn phòng nhỏ đều bị hủy. Chuyện gì đã xảy ra? Ta chạy mà không xác định phương hướng, hy vọng tìm được một ai đó.
20 Tầm Hoan Các bị phá hủy, ta đi theo thầy trò đạo sĩ. Trước mắt cũng không phải lo chỗ ăn chỗ ở. Nơi bọn họ sống không cố định, nay đây mai đó, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn.