21 Hôm sau, ta thức dậy thật sớm, đến trước phòng của Cổ lão nhân. Người mà ta nhìn thấy đầu tiên là Hạ Minh. Y thấy ta, khẽ gật đầu cười. “Ngươi đến tìm ta?” “Không.
22 Sư phụ đưa ta đến một khu đất vắng… “Được rồi, ngươi đứng tại đây. ” Lão chỉ chỗ cạnh bụi trúc. Ta nghe lời lão, đi lại đó đứng. “Khụ… Trong tất cả các đồ đệ của ta thì ngươi là đứa yếu nhất!” Lão làm ra vẻ mặt rất ngưng trọng.
23 Từ khi ta nhận được Kích Mộc, sợi roi sư phụ ta trao cho, lúc nào ở một mình ta cũng lấy nó ra săm soi. Ừm… Yêu đến quất yêu, người đến quất người, thú đến quất thú,… nhìn chung thì cũng là một sợi roi dùng để quất! Vậy mà lão lại bảo bên trong còn có một “sức mạnh kinh khủng khiếp”! Thật sự có sao? Có lẽ “sức mạnh” ấy phụ thuộc vào lực tay của ta? “Cộc cộc!” “Ai?” Ta nhớ không lầm thì hôm nay lão sư phụ cũng đã đi theo Hạ Minh và Mộc Linh mà? “Là ta.
24 Năm đó, ta cùng Bạch Hồ trên sơn cốc… “Cần nhi a, tiểu Bạch phải đi đại lục một khoảng thời gian. Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đợi, ân?” Bạch Hồ vừa bước ra khỏi nhà, vừa quay lại tươi cười mà căn dặn ta.
25 “Cần nhi a~, ngươi có cần phải mừng rỡ như vậy?” Bạch Hồ đưa tay nâng ta dậy, nhìn ta cười hỏi. “…” Con mắt nào của hắn thấy ta đang “mừng rỡ”?! Ta nắm lấy tay hắn, thuận lợi đứng dậy, phủi phủi mông.
26 Không phải ta không tin tưởng Hạ Minh, nhưng là, câu chuyện mà y kể là dưới góc độ của ta, có một số việc y đương nhiên sẽ không biết, chẳng hạn là suy nghĩ của ta chẳng hạn.
27 Ngày hôm sau, ta, sư phụ cùng Mộc Linh lên đường trừ yêu. Ta đi theo với tư cách là học việc. Hạ Minh sở dĩ hôm nay không đi là do y còn đang nằm liệt trên giường.
28 Ta khóc, còn Mộc Linh thì rống. Ả vung Kích Mộc về phía Bạch Hồ. Hai người kẻ né, người vung, còn ta vẫn đang khóc. “Ngươi không sao chứ?” Giọng nam trầm ấm vang lên bên tai.
29 Về đến khách điếm thì cũng đã xế chiều rồi. Tiểu nhị thấy ta như một thây ma mà bước đi, có ý tốt chạy lại hỏi han, vậy mà ta chỉ nhìn một cái, tiểu nhị liền bỏ chạy.
30 Rời khỏi khách điếm, ta chẳng biết mình phải đi đâu cả… Xin việc ở hiện đại khó thì có khó, tìm việc ở cổ đại lại càng khó hơn. Lúc đầu ta xin vào làm trong một quán nước, ông chủ bảo không thiếu người.
31 Ngày đầu tiên tại Hà gia… Sáng ta dậy thật sớm. Tỏ vẻ là một người siêng năng, ta đi tìm hỏi mọi người xem có cần ta giúp đỡ gì không. Bất quá, ai thấy ta hỏi cũng lắc đầu, bảo là cái gì mà da sẽ khô ráp, cái gì mà trầy xước, rồi thì chủ nhân sẽ trách phạt gì gì đó.
32 Trong phòng một mảnh tối đen, ta phải mò mẫm tìm đường đi. Phi! Tại sao đang giữa trưa mà phòng này lại tối đến như vậy?! Chẳng lẽ đây là căn phòng ma trong truyền thuyết?! Ta chợt nhớ ra rằng có vị đại thẩm đã khuyên ta không nên đến Hà gia, phải chăng là vì chuyện này?! Uy, ta tuy là thích xem phim kinh dị nhưng lại không muốn hóa thân thành nhân vật trong phim đâu a! Thiên! “Ngươi còn không ngồi xuống?” Một giọng nói the thé vang lên từ hư không.
33 Một tay của bóng đen đó khẽ giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào đầu nam tử ma quái. Rồi thì “bùm” một cái, ánh sáng lóe lên chói cả mắt. Ta nhắm hai mắt lại theo phản xạ, sau đó lại bởi tò mò mà mở hai mắt ra.
34 Gió thổi bên người, gió ru bên tai. Cảm giác được trong vòng tay của hắn, nhảy nhót giữa không trung thật tốt. Ta mơ màng nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, lúc cùng hắn trong sơn cốc đó.
35 “Cần nhi, nàng không sao chứ?” Hạ Minh ra vẻ quan tâm hỏi ta, phía sau y là Mộc Linh với vẻ mặt khinh thường. Ta đưa mắt nhìn y, khẽ lắc đầu: “Không cần ngươi thương hại.
36 Ráng chiều, những tia sáng cuối ngày hắt lên trên mặt hồ lặng sóng tạo nên một vẻ tịch mịch. Ta đưa tay ngắt một đóa hoa ven hồ, xoay xoay nó trong tay, nghĩ về những gì mà Hồ quản gia đã nói.
37 Ta nhìn xung quanh thì thấy hắn. Hắn nửa ngồi nửa nằm trên một cái ghế rộng. Xung quanh là vài ả hồ ly tiêm tế, xinh đẹp động lòng người. Nàng này trên tay một chùm nho, đút cho hắn ăn.
38 Có một hôm đẹp trời nọ, Bạch Hồ với nụ cười bí hiểm, lôi ta vào một cái hang rất rất tối, bên ngoài hang có khắc “Hồ Ly Động”… Uy, ta ở đây đã lâu vậy mà giờ mới biết ngay tại sơn cốc lại có một cái hang to như vậy, và cũng tối như vậy a! Trong hang quả thật vô cùng tối, đến một tia sáng cũng không có! Cũng may là mắt ta nhanh thích ứng với bóng tối, lờ mờ nhìn được trong phạm vi 1m, không thì ta đã vấp phải đá mà ngã ngửa ra chết rồi! Bạch Hồ có vẻ rất vội, hắn một bên lôi ta đi, một bên cứ luôn miệng thúc giục: “Cần nhi, ngươi không thể nhanh hơn được sao?” “Nga… Vậy… sao ngươi… không… không vận khinh công, bế… ta đi có phải… nhanh hơn không?!” Ta may mắn thoát khỏi tay hắn, dừng lại tựa vào vách hang, thở hồng hộc, căm hờn mà nhìn hắn.
39 Một tối nọ… Bạch Hồ không biết học theo ai, hôm đó hắn lại có tâm bày biện một bàn ăn. Nga, bàn ăn có phủ thêm khăn màu đỏ, giữa bàn là một chậu hoa cỡ đại cắm đủ thứ hoa: một nhánh tử đằng, một nhánh hoa mai, một nhánh cát tường, ba bông hoa hồng màu vàng, đỏ, hồng, và vài chùm thánh vật để lạc lỏng quanh miệng chậu.
40 Khắp phòng giờ này đã tràn ngập mùi hương thơm ngát. Ta chợt nhớ đến một bộ phim, trong phim có cảnh dùng mùi hương làm người ta chết ngạt… Uy, không man rợ đến mức đó đi.