1 “Két. . . Két, cửa sắt trại giam Giang Thành mở rộng, An Noãn chầm chậm bước từ trong ra ngoài. Nhân viên trại giam phía sau thúc giục, “Nhanh lên coi, chẳng lẽ muốn ngồi thêm mấy năm nữa à?” An Noãn lắc đầu, bước chân nhanh hơn.
2
“Noãn Noãn và Tử Hinh không giống nhau. Noãn Noãn còn chưa tốt nghiệp đại học, lại từng ngồi tù, đi đầu tìm được việc tốt chứ. Trước tiên cháu cứ ở đây, học đại học xong, lấy được bằng, chú Thường sẽ nghĩ cách tìm công việc tốt cho cháu”
Nghệ Tuệ xì một tiếng, nói: “Ông cho rằng ông vẫn là Thường Bách năm đó chắc.
3
La Hiểu Yến khẽ thở dài. Cô không thể tưởng tượng nổi, người đã từng là thiên kim tiểu thư thân phận cao
quý, cảm giác khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục sẽ như thế nào?
An Noãn, một cô gái xinh đẹp, tựa như thiên sứ rơi xuống phàm trần, nên được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, chăm chút che chở.
4
“Đột nhiên một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt, người kia chặn đường đi của cô lại.
An Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
5 Thường Tử Phi giận tái mặt, bực bội cằn nhằn, “Cái công việc này mà quan trọng tới vậy sao? An Noãn, anh nói cho em biết, anh đã chờ đủ rồi. Hiện giờ anh không muốn chờ dù chỉ một giây đồng hồ nữa, đi theo anh.
6
Ngải Lợi bước đến nói bên tai cô, “Cậu ta ngồi ở đây đợi cả buổi sáng. Noãn Noãn, chị thấy người này rất
tốt, em suy nghĩ cho kỹ nha”
An Noãn hít sâu một hơi, lập tức đi qua, không vui hỏi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Em nghĩ là ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng rồi.
7
La Hiểu Yến bình tĩnh nhìn cô, mắt đỏ hoe nói, “Con bé ngốc, em luôn thích tự mình chịu ấm ức để thành toàn cho người khác. Nhưng nói đi nói lại, nếu người nhà của cậu ta cật lực phản đối, các em ở bên nhau
cũng sẽ không hạnh phúc.
8
Cô gái còn rất trẻ, bị dọa đến mơ hồ, nước mắt chảy xuống, xin lỗi cô ta không ngừng, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, cô là đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi”
“Muốn xin lỗi thì có phải có thành ý chứ, nếu không thì thế này đi, dập đầu hai cái thì tôi sẽ tha thứ cho cô”
Cô bé cắn môi, quỳ xuống.
9
“Noãn Noãn, em đủ nhẫn tâm đấy, trời lạnh như vậy mà em để cho Thường Tử Phi chịu dầm mưa đến bây giờ. Em có biết bây giờ nhiệt độ không khí bên ngoài thấp nhất là bao nhiêu độ không? Em còn không xuống sẽ chết người đó”
Đại não của An Noãn dành một tiếng, gần như ngừng hoạt động trong nháy mắt.
10
Khóe miệng của Thường Tử Phi giật một cái, cười nói, “Em đang nói cái gì vậy? Ba mẹ anh nhìn em lớn lên, họ thương em như vậy, em còn do dự gì chứ?”
An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Thường Tử Phi, anh đừng ép em.
11
“Cho nên càng là kẻ có tiền càng dễ dàng lêu lổng bên ngoài. Cám dỗ lớn cỡ này, bao nhiêu đàn ông có thể chống cự được chứ?”
An Noãn nghe các cô nói như vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Thường Tử Phi.
12
Cô may mắn ở chỗ, các đồng nghiệp không vì quá khứ mà kỳ thị cô, trái lại, trong sinh hoạt hằng ngày, họ càng quan tâm tới có nhiều hơn.
Cô không ngờ, sau đó Hà Tư Kỳ lại liên tục tìm đến gây phiền phức cho mình.
13
Phù Thu nhếch mép khinh bỉ, lạnh lùng châm chọc: “Hai người các anh thật đúng là cùng một giuộc, thảo nào đều đáng ghét như nhau. ”
Lương Trạch Minh cũng không tức giận đi tới trước mặt cô, hết sức nghiêm nghị nói: “Hôm nay Mạc Trọng Huy gọi điện nói với tôi, hắn muốn cô phải rời khỏi Bách Nhạc”
“Vậy anh trả lời hắn thế nào? Anh nhất định phải nịnh nọt chiều ý hắn sao? Lương Trạch Minh, anh đường đường là Bí thư Thành ủy, thế mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh có còn là đàn ông không vậy?
“Phù Thu!”
“Tôi nói sai sao? Anh có biết cửa hàng quần áo Tri Thu là tâm huyết của tôi không? Rời khỏi Bách Nhạc, rồi biến mất khỏi Giang Thành, bước tiếp theo, có phải là đến lượt tôi hoàn toàn biến mất không?”
Lương Trạch Minh hơi nhíu mày, rốt cuộc cảm thấy không đành lòng.
14
“Ừ tốt quá!”
An Noãn mỉm cười đáp lại một câu. Cho tới lúc này, cô mới thực sự chấp nhận hiện thực.
“Noãn Noãn, đã lâu không thấy Thường tổng của em rồi nha.
15
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng, Thường Tử Phi quay người lại, mỉm cười với cô.
“Mau dậy đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi!”
“Thường Tử Phi, anh điên rồi sao? Cả đêm anh không ngủ à?”
Thường Tử Phi trêu cô: “Ngắm em là đủ rồi, cần gì ngủ!”
An Noãn bĩu môi, lại không đáp lời anh ta.
16 Cô đang định đưa tay ra nói “Tôi đồng ý thì tiếng chuông ồn ào khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô thở hắt ra thật mạnh, đúng là ngày nghĩ làm sao đêm chiêm bao làm vậy.
17
Nuốt xuống tận đáy lòng tất cả cảm xúc bất chợt dâng trào, An Noãn ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chặt lấy vai mình, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Tên đàn ông kia khiến cô chỉ còn hai bàn tay trắng, khiến cố mất đi người mà cô yêu thương nhất trên đời.
18
So với tối hôm qua, lúc này La Hiểu Yến đã rất bình tĩnh, không rơi dù chỉ một giọt lệ.
Noãn Noãn, chị vô dụng lắm phải không? Chị thật sự muốn đánh chết mình.
19 Thường Tử Hinh dừng lại một chút, cười nói: “Mẹ, sao mẹ không hề ngạc nhiên chút nào vậy? Noãn Noãn ra tù rồi, lẽ ra mẹ phải thấy vui mới đúng chứ? Trước kia mẹ thương An Noãn còn nhiều hơn con.
20
“Noãn Noãn, đừng tức giận nữa nhé? Là anh không tốt, anh không nên đưa em tới đây mà không có sự đồng ý của em, nhưng anh thực sự. . . ”
“Em hiểu.