21
Điều này làm sao An Noãn không hiểu chứ. Nhưng có đôi khi, bạn càng muốn nắm giữ một thứ gì đó, nó lại càng tuột khỏi tay bạn.
“Noãn Noãn, hãy nghe chị nói một câu, chuyện với Thường Tử Phi, em nên giải quyết sớm một chút đi, nếu như có thể sống với nhau, hãy dũng cảm kiên cường mà đến với nhau.
22
Mạc Trọng Huy hơi nhếch khóe miệng, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi
“Hà Tư Kỳ nhếch miệng, hờn giận hừ nói, “Anh lại lảng sang chuyện khác rồi, không phải là trong lòng anh thật sự đang nhớ tới người phụ nữ khác chứ.
23 “Rời khỏi hắn, tôi cho em những thứ tốt hơn” Hắn lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Tôi có thể cho em chiếc nhẫn đắt hơn chiếc này gấp nhiều lần, cho em căn nhà lớn nhất, lộng lẫy nhất, cho em thẻ dùng không giới hạn.
24
“Anh muốn đi đâu?”
“Ra ngoài hóng mát”
Hắn lạnh lùng trả lời một câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng.
*****
Ngày hôm sau An Noãn vẫn đi làm như mọi ngày.
25
Thế nhưng Mạc Trọng Huy lại dễ dàng gỡ bỏ tay cô ra, đè cô xuống giường.
“Căn phòng này tôi vì em mà sắp xếp, quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
26
“Sao lại dậy sớm vậy, thật ra thì em còn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa” Thường Tử Phi cưng chiều cười với cô.
“Anh nấu món gì vậy, thơm như thế làm em thèm đến tỉnh luôn” An Noãn tiến tới xem anh đang làm gì.
27 An Noãn dùng băng dán cá nhân cẩn thận bằng tay lại, bắt đầu làm tiếp món cá. Cô dựa theo hướng dẫn trên mạng, làm theo từng bước một, có thể là do kiểm soát lửa không tốt, cũng có thể không canh chuẩn thời gian, rốt cuộc cổ đem món cá kho tàu làm thành cả kho khét, cả căn bếp đểu nồng nặc mùi khói.
28 Vậy mà, khi anh lấy chìa khóa mở cửa ra thì nhìn thấy bóng dáng Nghệ Tuệ đang bận rộn trong phòng bếp. Trái tim anh lạnh đi, anh có một dự cảm không lành.
29
Bỗng nhiên An Noãn nhận được điện thoại của La Hiểu Yến. Cô mới nhớ ra đã mấy ngày rồi hai người không có liên lạc.
“Chị Hiểu Yến, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho em rồi?”
Bên kia điện thoại không nói gì mà lại yên lặng.
30
Đôi mắt Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, nguy hiểm nói, “Đúng vậy, cô gái ở Thiên Đường nhiều như vậy cũng không thỏa mãn nổi tôi, một tên Thường Tử Phi lại càng không thể thỏa mãn em!”
An Noãn khinh bỉ nhìn hắn.
31 Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn từ phía sau, “Anh Trọng Huy, em rất sợ, rất sợ anh sẽ chọn An Noãn, sợ anh không cần em nữa. Em thực sự không thể sống mà không có anh.
32
Mạc Trọng Huy cười khẩy, “Các cô gái ở Thiên Đường bị khách đưa đi rồi giết chết cũng có, Thiên
Đường chưa bao giờ phải phụ trách về việc này, đây đều là do bọn họ tình nguyện.
33
Cô ôm lấy đầu, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng không chịu nổi, bảo Trương Húc xuống xe.
Trương Húc đi qua gõ nhẹ của xe của An Noãn, nói: “Cô An, xe của ngài Mạc ở phía sau.
34
Nhưng mà sự tức giận của cô không có tác dụng gì cả. Mạc Trọng Huy cười nói, “Chết chung cũng được mà. Trên đường xuống suối vàng có em đi cùng, tôi đã mãn nguyện lắm rồi”
An Noãn như hóa điên giằng co quyết liệt, nhưng mà cơ thể cô bị hắn giữ chặt, đôi tay lại bị cột chặt nên sự nỗ lực của cô dường như trở nên vô dụng.
35
An Noãn lắc đầu, một lời khó nói hết.
Phù Thu thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ vai cô, khuyên, “Mạc Trọng Huy là nhân vật rất lợi hại, người bình thường không phải là đối thủ của hắn, em phải cẩn thận”
An Noãn gật đầu.
36
“Sao vậy?” Mạc Trọng Huy sờ trán cô.
An Noãn né cánh tay của hắn, nói: “Tôi phải dẫn La Hiểu Yến đi, anh giúp tôi nói với Vương Gia
Dật”
Mạc Trọng Huy nhếch mép, nói với giọng lạnh lùng: “Chuyện này tôi không giúp em được, Vương Gia Dật chỉ đồng ý cho em đến gặp mặt cô ta, chứ không đồng ý cho em dẫn La Hiểu Yến đi”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói những lời này với tôi, ở Giang Thành, còn có chuyện gì anh không làm được”
Mạc Trọng Huy tự cười mình nói, “Em, chính là chuyện tôi không thể làm được”
An Noãn chau mày, nói với giọng cứng nhắc, “Mạc Trọng Huy, anh đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc anh có chịu giúp tôi không?”
Mạc Trọng Huy nhếch chân mày, đột nhiên nói với biểu cảm nghiêm túc, “Có thể giúp em, nhưng mà có điều kiện”
“Điều kiện gì?”
“Chia tay với Thường Tử Phi”
An Noãn tức giận, nói: “Mạc Trọng Huy, anh.
37
Nghe đến đây, tay Thường Tử Phi từ từ trượt xuống khỏi vai cổ.
Rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, An Noãn trở về gác nhỏ, ngày tháng cũng trôi qua như trước.
38
Trong xe Bentley phía sau, Trương Húc nói nhỏ một câu, “Ngài Mạc, hình như chúng ta đến muộn một bước rồi, có cần đuổi theo không?”
Mạc Trọng Huy không trả lời.
39
Thường Bách liên thay đổi sắc mặt, mắng nhẹ, “Bà nói bậy gì vậy, sao lại nói chuyện với An Noãn như vậy?”
“Tại sao tôi không thể nói chuyện như vậy? Nó đã không phải là thiên kim tiểu thư như trước rồi, chúng ta cũng không cần nịnh nọt nó như trước đây”
Thường Tử Phi ốm An Noãn vào lòng, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sắc lạnh.
40 Hà Tư Kỳ hít một hơi thật sâu, ra sức lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Em với anh đến Giang Thành sáu năm rồi. Sáu năm nay em cũng chưa từng về thăm chị.