1 Năm trăm năm trôi qua, cũng gần đến lúc cây bỉ ngạn mà Dạ Đế đem từ ma giới về Cửu Trọng Thiên tu thành hình người. Dạ Đế giao bỉ ngạn hoa cho Tinh Phúc chăm sóc còn hắn hằng ngày rảnh rỗi lên tầng cao nhất của Cửu Trọng Thiên, chọc ghẹo vị thần quân nào đó.
2 Tinh Phúc vừa tức vừa sợ vị thần quân nào đó đã nhẫn tâm quăng lão ra đây mà chẳng hề thương tiếc cho cái thân già tội nghiệp, lại nói nếu hắn đang mất hứng dĩ nhiên không nên đến gần để mang họa vào người.
3 Từ lúc ra khỏi đại điện gương mặt Dạ Đế lại sáng ra không ít, Phật Tổ muốn đối chọi với hắn vẫn là chưa có đủ khả năng, bất quá nhìn vẻ mặt ông ta lúc đó chắc hẳn vẫn đang nghĩ cách trả thù, cho nên hắn nói hòa thượng đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa, chuyện hơn tám ngàn năm trước vẫn ghi hận trong lòng.
4 Tại đại điện Tây Thiên, Tàn Tố chấp tay cúi chào các vị bồ tát. Bình thường nếu là những tiểu hòa thượng làm việc vặt sẽ không được đến nghe Phật Tổ giảng kinh, nhưng từ lúc Tàn Tố được giao nhiệm vụ chăm sóc phù dung ở trong hồ Sính Bình thì được đặt ân riêng, nguyên nhân là trước khi giảng kinh Phật Tổ sẽ hỏi thăm về phù dung.
5 Tát Không Quân đưa mắt nhìn sang vị thần quân đang ngủ ở phía giường đối diện, lại thầm thở dài, cất giọng hỏi: “Dạ Đế tại sao ngươi lại làm vậy?” Một lúc sau, đầu giường phía kia phát ra một thanh âm lười biếng.
6 “Phù dung!” Tát Không Quân cùng Huyền Kì đều sửng sốt, họ không thể tin rằng trên đời này còn tồn tại một cây phù dung. Trước khi Cửu Trọng Thiên sụp đổ họ chỉ nhìn qua phù dung một lần duy nhất chỉ có thể nói ấn tượng không thể quên, nay chứng kiến với khoảng cách gần như vậy quả thật khó lòng tin nổi.
7 “Quân ca, lời huynh nói là thật sao?” Tuệ Thiên Thư gương mặt sáng lạng, vui mừng không thôi. Đang phấn khởi khuôn mặt của nàng dường như nghĩ đến điều gì đó bỗng nhiên xịu xuống có chút ưu phiền.
8 Tát Không Quân quay trở lại Thiên giới, lập tức đến chỗ Dạ Đế đang dưỡng thương. Trên gương mặt hiện vẻ đăm chiêu suy nghĩ, từ lúc rời khỏi tinh linh giới hắn không thể nào không lo lắng, tên kia rốt cuộc có bao nhiêu thần bí, hắn không biết được.
9 “Người đã tới cớ gì chưa chịu lộ diện. ” Tại đại điện Tây thiên rộng lớn, một mình Phật tổ đang đứng, người hướng về phía đài sen nay đã biến mất không tung tích.
10 Sau khi rời Tây Thiên, Dạ Đế không quay trở lại Cửu Trọng Thiên mà đi thẳng đến Địa phủ. Bàn tay trái không ngừng run rẩy, tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, khóe môi chỉ nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
11 Diêm Vương mắt láo liếc liên tục nhìn xung quanh, không biết thuộc nơi nào không khí lại tinh khiết vô cùng ngay cả tiên giới cũng không sánh bằng, ở chốn Địa phủ âm u quá tám nghìn năm đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy trong người sảng khoái đến thế, càng tiến vào sâu luồng khí tức tại nan điền của Diêm Vương ngày càng tăng mạnh.
12 Dạ Đế xách cổ Diêm Vương từ núi Côn Luân quay về Cửu Trọng Thiên chưa đầy một khắc, tốc độ nhanh không thể nào tả nổi. Vừa đến trước cửa thư phòng hắn thẳng tay ném Diêm Vương sang một bên, trực tiếp đạp cửa đi vào.
13 Cửu Trọng Thiên đóng cửa, bất cứ ai cũng không được xâm phạm. Địa phủ tạm thời giao toàn quyền cho phán quan xét xử. Không người nào biết Diêm Vương đang ở đâu.
14
Cửu Trọng Đài không khí trầm xuống, chỉ còn lại tiếng cười của bóng đen vừa mới nhảy vào, lão Tinh Phúc định rằng ra tay ngăn cản tên kia thì Dạ Đế lên tiếng: “Tinh Phúc lão không phải đối thủ của hắn.
15 Thời gian ở Tinh linh giới có chút khác biệt so với Tiên giới, ngay lúc Tát Không Quân ngồi trò chuyện cùng Huyền Kì trong Cửu Trọng Đài thì ở đó vừa tròn một tuần sau, thời điểm diễn ra hôn lễ của Tuệ Thiên Thư.