1 Chương 1 Nhiếp Lạc Ngôn bị đánh thức bởi tiếng chuông, cô mơ màng muốn nghe điện, nhưng lần mò hồi lâu bên gối vẫn không thấy chiếc Nokia mới mua đâu, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra đó chỉ là tiếng đồng hồ báo thức.
2 Cho nên khi thực sự có một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt, cô như muốn reo lên vì lời cầu nguyện của mình đã thành hiện thực. Chỉ tiếc là câu nói hân hoan trong lòng mới ra tới nửa miệng đã đột ngột dừng lại và cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua kiểu cách.
3 Chương 2 Trùng hợp hay không thì không biết, nhưng chí ít Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác anh chàng không hề ngạc nhiên, như thể ngay từ đầu anh đã chú ý tới sự tồn tại của cô rồi.
4 Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng hoang mang, vội vã chạy khỏi hiện trường “gây án”. Chính vì vậy, cuối cùng cô mới phát hiện mình đã chạy nhầm hướng, vòng vèo thế nào lại tới trước cửa nhà vệ sinh trong cùng của câu lạc bộ.
5 Chương 3 Hôm sau đi làm, các đồng nghiệp hăng say làm việc, bầu không khí vẫn như mọi ngày, chẳng hề có điềm báo gì là mưa to gió lớn sắp xảy ra cả. Điểm khác biệt duy nhất đó là ông chủ vẫn chưa xuất hiện.
6 “Nhưng mình thấy lạnh quá”, Nhiếp Lạc Ngôn khẽ oán thán, bất giác kéo cổ áo. Thực ra không chỉ lạnh, mà còn rất buồn ngủ. Để tiết kiệm thời gian, họ đã đi tàu đêm, rồi lại sang ngồi xe buýt du lịch, sáng sớm tinh mơ đã tới chân núi Hoàng Sơn, họ để lại hành lý trên xe và vội vàng leo núi để ngắm cảnh mặt trời mọc.
7 Chương 4 Có điều ngay đến Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết rốt cuộc cậu có thích cô không nữa, tình cảm cậu dành cho cô hời hợt hơn thứ gọi là tình yêu rất nhiều.
8 Chương 5 Giang Dục Phong ngủ chưa được bao lâu thì đột nhiên hốt hoảng tỉnh dậy, căn phòng tối om, rèm cửa được kéo kín, ngay cả chỗ giao nhau giữa rèm cửa và nền nhà cũng là một màu đen, hiển nhiên không thể thấy được ánh trăng bên ngoài.
9 *** Cũng như lúc này, trong lòng cô biết rõ rằng, có thể đặt được chỗ ở cái nhà hàng tuy nhỏ nhưng tinh tế và đông khách này, không những thế còn được ngồi trong phòng VIP được ngắm phong cảnh đẹp thế này, là một chuyện không hề dễ dàng.
10 Chương 6 Nhiếp Lạc Ngôn rời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn người mà Ninh Song Song gọi là “anh ấy”. Ánh nắng bên ngoài căn hộ xiên qua khe cửa sổ tạo thành một vầng sáng ấm áp, huyền ảo, khiến cô có phần hoảng hốt.
11 Có điều, tuy mối tình này đã trở thành quá khứ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn một biện pháp thông minh, đó là im lặng, chỉ có mình cô bé, có lẽ vì quá nhàn rỗi nên lập tức tìm ình một cái cớ để chuồn về nước.
12 Chương 7 Không gian quán trà thật yên tĩnh và ấm áp, trên nền tường màu trắng xám treo đầy những bức ảnh đen trắng thời xa xưa. Từng bức tọa lạc trên bốn bức tường, có thể do ánh sáng nên khung ảnh như được phủ lên một lớp bụi mờ, thêm vào đó là mùi thơm thoang thoảng của khói thuốc khiến người ta có cảm giác thời gian như đang quay ngược.
13 Chương 8 Cô nàng Ninh Song Song nhạy cảm ngay ngày hôm sau đã phát hiện thấy tâm trạng Nhiếp Lạc Ngôn có gì không ổn, liền tranh thủ lúc mở tủ lạnh lấy đồ uống khẽ bắt chuyện: "Chị Lạc Ngôn, chị muốn uống gì? Đồ uống ở đây thứ nào cũng có, chẳng kém gì siêu thị đâu".
14 Thực ra cô rất muốn biết phản ứng của Trình Hạo sau sự việc trên, nhưng từ sau hôm đó, hai người không còn nhiều cơ hội gặp gỡ hay tiếp xúc nữa, bởi họ nhanh chóng nhận bằng tốt nghiệp và chính thức rời khỏi mái trường này.
15 Chương 9 Rõ ràng phòng để đồ rất rộng, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn lại cảm thấy càng lúc càng khó thở bởi môi cùa anh đang áp chặt vào môi cô, hôn ngấu nghiến như thể ngang tàng muốn lấy đi hết không khí bên mình vậy.
16 Chương 10 Lần cuối nhìn theo bóng cậu như vậy đã là đây rất lâu rồi, lâu tới mức cô dường như đã quên mất. Thực ra từ khi tốt nghiệp, cô đã từng muốn người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, mặc dù rất buồn nhưng cô vẫn cố sống vui vẻ với cuộc sống của một nghiên cứu sinh.
17 Cứ nói cho cậu ấy đi. Cô khẽ cúi đầu nghĩ thầm, đi nói cho cậu ấy rồi miêu tả lại phản ứng của cậu ấy ình nghe… Nếu biết mình có bạn trai rồi, liệu cậu ấy có cười trừ cho câu chuyện không nhỉ? Hay lại ngỡ ngàng? Hay lại giống như mình thầm mong có được đối phương nên sẽ cảm thấy hơi thất vọng và chán nản? Mặc dù biết rõ xác suất xảy ra điều thứ ba là vô cùng thấp, nhưng cô vẫn khăng khăng phỏng đoán một cách nực cười.
18 Chương 11 Cô thư ký dày dạn kinh nghiệm – Linda – pha ình một tách cà phê để tinh thần tỉnh táo, một tuần này cô thức khuya quá nhiều, bình quân mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, khiến tinh lực của cô có phần quá tải.
19 Như nghe thấy một chuyện hết sức nực cười, Nhiếp Lạc Ngôn cong môi một cách không hề che giấu: “Anh cũng có thanh danh sao?”. E là đám con gái anh từng qua lại cũng chẳng có ai trinh trắng.
20 Chương 12 Dường như tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, bởi vì giọng của cô và cậu kết hợp rất hay, như kiểu đã từng tập với nhau rất nhiều lần rồi vậy.