1 Tình cảm ở trong thế giới này. Không có ai không tham lam, không ích kỷ. Ta cũng không phải ngoại lệ. Nên ta muốn ngươi yêu taTảng sáng, trong công viên tràn ngập hơi nước, dù cho ánh nắng mặt trời đã lần lượt rơi xuống nhưng cái lạnh của buổi sớm vẫn khiến người ta rùng mình.
2 “Sao Tiêu Lăng vừa mới bị gạt đến Mỹ không bao lâu, ngay cả cậu cũng nhanh như vậy muốn rơi vào tay giặc sao?”- Phổ Tư Nam ngồi dưới gốc cây vẻ mặt trêu ghẹo, nhưng thần sắc nghiêm túcNàng nhìn thấy bài báo của Mao Tiểu Lục viết, thấy thì thấy rồi, nàng không tin đường đường một phó hội trưởng bình thường vẻ mặt khôn khéo miệng lại nói lời độc ác thật sự rơi vào bàn tay thần tình ái.
3 Có lẽ do vị trí quán cà phê không tốt nên tiệm có vẻ thanh lãnh, không nhiều khách tới thăm, ông chủ của quán cũng mất đi sự nhiệt tình, ai muốn tới thì tới không để tâm, chỉ có phục vụ sinh thoạt nhìn tích cực hơn so với ông chủ.
4 Bên ngoài trời bỗng chói sáng, không biết mưa từ khi nào, gió tạt vào cửa, lưu lại vệt nước. Gió thổi mưa to. Trong phòng không ai nói gì, chỉ có tiếng thở trầm lắng lan tràn trong không khí.
5 Ánh nền chập chờn, quần áo trên người Hiền Vũ Tây bị vứt xuống đất, bóng nam nhân rọi trên tường đang nằm sấp trên người nữ nhân cùng với tiếng của hai người càng làm tăng vẻ dâm mị“Tiểu Vũ, em thật mẫn cảm”- Trì Hải Bình giữ lấy phía bên căn tròn của nàng tinh tế liếm láp, chưa được vài lần đã khiến đỉnh hồng của dựng thẳng, cặp môi đỏ mọng bật ra tiếng thở gấp.
6 Sáng sớm ánh dương quang xuyên thấu lớp cửa kính được lau sạch, ngoài trời xanh một màu, không thể nhận ra đêm qua lại mưa to. Mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào theo thói quen Trì Hải Bình thức dậy, cảm giác trên ngực hơi nặng mà vội vàng mở to mắt.
7 Ngân hàng Trung Trành đứng vững trên thương trường bao nhiêu năm, trụ sở là một tòa cao ốc với kiến trúc cổ đặc biệt, quan trọng hơn ngân hàng này đã lưu truyền qua hai đời người.
8 Sáng sớm, Trì Hải Bình cùng Hiền Vũ Tây ăn sáng, hôn nhau rồi mới ra ngoài, nhưng hôm nay Hiền Vũ Tây đi đến nửa đường lại quay về. Cấm lấy điện thoại cất kĩ trong túi sách, nàng gọi cho Phổ Tư Nam, tính để nàng ấy phải bận rộn một chút.
9 Trong phòng họp của ngân hàng Trung Thành, một đám nhân viên quản lí cao cấp chưa kịp tập trung tinh thần họp phương án đầu tư, đã nghe thấy tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên giữa không gian yên lặng.
10 Tổng giám đốc… tống giám đốc người máy, đang nắm tay nữ nhân!!Điều khiến mọi người hâm mộ… không, kinh ngạc mới đúng chính là không thể gọi là nữ nhân mà là nữ sinh vẫn còn đang mặc đồng phục cao trung.
11 Hai người kịch liệt thở hổn hển, Trì Hải Bình đặt hai chân của Hiền Vũ Tây trên vai hắn hỏi: “Có khỏe không?”Từ trước tới nay hắn đều chăm sóc nàng như một tiểu tình nhân, chưa bao giờ phóng túng cùng nàng hoan ái như thế, lần này sợ là đã khiến nàng mệt chết.
12 Nếu như không có cách nào lí giải được hai chữ oan gia ngõ hẹp, thì bây giờ Hiền Vũ Tây cảm nhận tương đối sâu sắc cảm giác nàyNhìn hai đội nhân mã sắc mặt ngưng trọng ngồi đối diện hai bên bàn, nàng không khỏi suy nghĩ chuyện trùng hợp này sao lại xảy ra chứ.
13 “Anh…”Ngoài cửa sổ thình lình có tiếng gõ cửa xe khiến hắn đang định nói thì bị cắt ngang, nhìn người bên ngoài hình như không có hảo y’, càng làm khiến hắn thêm căng thẳng thần kinh.
14 Mỗi trường học đều có một mảnh đất nhất định không ai quản lí, nơi đó không có hạ tầng cơ sở tốt nên những học sinh bình thường không được tới gần. Cho dù Thanh Phong học viện từ trước nay đều là trường chất lượng nhưng cũng tránh không khỏi có những nơi như thế.
15 Hiền Thượng Anh cùng Lưu Tất Trung biết chỉ có mình Trì Hải Bình ở nhà một mình, lập tức đi tới, vừa vào cửa tựa như bình thường sai bảo người khác. Trì Hải Bình thấy họ đi vào, cũng chỉ lạnh lùng nhìn họ ngồi trên ghế sô pha, có dự định không để ý tới yêu cầu của họ, đem bộ mặt ở nơi làm việc bày ra.
16 Cuồi cùng… cuối cùng đã nói ra câu đó, khiến quan hệ hai người không vãn hồi được nữa. Tuy rằng sớm hay muộn kết quả đều như thế, nhưng không biết vì sao nàng vẫn cảm thấy mất mát.
17 Hai người quấn lấy nhau rất lâu, cho đến khi bên ngoài cửa sổ chỉ còn chấm nhỏ rực rỡ của hoàng hôn, nồi nước đun sôi cũng tắt đi lúc nào không biết, ngoại trừ phòng bếp còn ánh sáng thì bên ngoài tối đen.