1 Tử Lan nhìn chằm chằm gian phòng có chút quen thuộc, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nàng nhớ rõ, nàng đã đốt lửa tự vẫn, rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa đả thương cùng đau đớn, giờ sao lại xuất hiện ở đây? Tử Lan tự giễu, nàng chắc hẳn vẫn rơi vào kết cục bi thảm khi chuyển kiếp, thật uổng phí trời cao trả lại cho nàng Bàn tay vàng, cho nàng một cái không gian, nhưng cuối cùng vẫn trở thành như vậy…“Tử Lan tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh?” Một tiểu nha đầu mặt tròn vo cao hứng nhìn Tử Lan.
2 Nghĩ đến đệ đệ, Tử Lan vội vàng xuống giường, đi gặp đệ đệ. Ra cửa thì đụng phải Tống ma ma, Tử Lan vội chào hỏi, nói đệ đệ Tiểu Lâm đêm qua bị nhiễm phong hàn, xin phép mama cho qua xem.
3 Tống thị là bà vú của Vân Kiệt, nàng hướng về Vân Kiệt có thể hiểu, nhưng Tiểu Lâm lớn hơn Vân Kiệt một tuổi, lúc đầu mẫu thân chết vì khó sinh, mình nên đáp ứng sau này chiếu cố tốt đệ đệ, kết quả… Nàng cũng không thích Tống thị này,mẫu thân mới chết ba tháng, Chương phu nhân liền gả nàng cho phụ thân, phụ thân ban đầu chẳng qua là quản sự thôn trang, sau bởi vì Tống thị bị triệu hồi về Chương phủ làm việc, trong nhà này cũng thật tốt, nhưng khi Tống thị sinh nữ nhi của nàng, nàng lại vội vàng chiếu cố Vân Kiệt, kết quả chiếu cố không tốt, nàng ta hết lần này tới lần khác đem lỗi đẩy lên trên người Tiểu Lâm, thật buốn cười, Tiểu Lâm mới hai tuổi, tại sao có thể chăm sóc tốt một đứa trẻ khác đây?“Ta phải đi xem thiếu gia ở trong phòng, ngươi cũng nhanh lên chút, chịu khó.
4 Sau khi Thạch Hữu Lương đem bát thuốc để lên bàn, dặn dò Tử Lan đôi câu, sau đó liền rời đi, Tử Lan đóng cửa lại, đem tất cả tài sản tiền bạc thu vào không gian, lúc này trong không gian trừ ao sen, không có cái gì khác, cẩn thận đánh thức đệ đệ, cho hắn ăn chút điểm tâm, dụ dỗ hắn uống thuốc, thuốc này có tác dụng gây ngủ, Tiểu Lâm uống thuốc xong, Tử Lan chơi cùng hắn một lát, hắn mới ngủ say, dùng chăn cẩn thận quấn quanh hắn, Tử Lan đưa hắn vào không gian, thuận tiện lấy những đồ đáng tiền cho vào đó.
5 Chương gia bị quan binh bao vây chặt chẽ, nhất thời mọi người đều bàng hoàng, tất cả nha hoàn tôi tớ đều rối loạn. Nhìn những chủ tử ngày ngày cao cao tại thượng, hiện tại không có ngạo mạn thường ngày, không hề cam tâm, có xin khoan dung, có khóc thút thít, có tức giận mắng, có ngất đi.
6 Cúi đầu, Tử Lan kéo đệ đệ nghe theo quan sai đọc tên theo danh sách. Tử Lan cảm thấy chút may mắn, nàng chỉ là một nhị đẳng nha hòan, đại nha hòan Chương gia chỉ có khoảng ba bốn mươi người, nhị đẳng nha hòan lại có hơn cả trăm, với nàng thoạt nhìn bình thường nên cũng không gây thu hút.
7 Kiếp trước, Thạch Hữu Lương vừa trở lại phủ liền có quan binh bao vây Chương gia, đời này, bởi vì Tử Lan biết trước, để cho hắn đi trên đường lâu thêm chút, cho nên lúc trở lại, Chương phủ đã bị bao vây.
8 Quả nhiên nghe tới tin tức đó, mặt Thạch Hữu Lương trầm xuống. Mặc dù hắn là của hồi môn của Lý thị, nhưng không phải là gia đình tôi tớ của Lý gia, hắn vẫn cố gắng kiếm tiền, mong chuộc thân sớm một chút, hắn trung thành với Lý thị, thậm chí có thể hi sinh tính mạng, nhưng hai đứa bé thì không thể.
9 Về Tử Lan, trong phòng nàng cũng không có thứ gì, chỉ có chút y phục, cùng mấy trang phục nha hòan CHương gia phát, trang sức đeo tay, cùng với tiền tiêu hàng tháng, và chút tiền đựợc thưởng.
10 Thạch Hữu Lương biết nữ nhi kiên trì giữ cái bọc kia, lúc nhạc phụ giao cho Tử Lan, cũng không giấu hắn. Chẳng qua dặn dò Tử Lan nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.
11 Thạch Hữu Lương rốt cục không đành lòng, cùng Cố thị và mấy trung bộc thu liễm xác bọn họ. Nhưng Chương Vân Kiệt tuyệt đối không được lộ diện, cất giấu con kẻ tạo phản là tội lớn, Thạch Hữu Lương không thể để người ngoài biết Chương Vân Kiệt còn sống.
12 “Đừng thêu nữa, trời đã tối rồi, không tốt cho mắt. ” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi lại tiếp tục thêu mà nhíu mày. Tử Lan cười nói không sao cả, hai ngày nay Tống Thị và Cố thị không cho nàng làm việc, chỉ bảo mình thêu thùa, chính là thêu tốt bán đi sẽ được giá cao.
13 Buổi tối, chờ Thạch Hữu Lương cùng Thạch Lâm ngủ say, Tử Lan lặng lẽ chui vào không gian. Trong không gian đất bùn xốp hơn bên ngòai rất nhiều, nhưng bận rộn tới nửa đêm mới đào được nửa mẫu đất, thở dài.
14 “Tử Lan tỷ tỷ, có phải Nhị Lăng chết ta mới thể còn sống?” Chương Vân Kiệt ảm đạm hỏi Tử Lan. Tử Lan nhìn bộ dáng của hắn, gật đầu nói: “Đũng vậy, không sai.
15 “Coi như giả bộ, ngươi cũng phải giả bộ cho ta, hiện tại trên người ngươi không có lấy một lượng bạc, tòan bộ đều phải dựa vào nam nhân của ngươi. Nam nhân đều thích nhu tình mật ý, nhưng là ngươi xem ngươi, sắc mặt thật là không tốt chút nào…” Cố thị thật hận rèn sắt không thành.
16 Tử Lan không biết phụ thân nghĩ thế nào, nhưng hiển nhiên là không muốn nàng và đệ đệ ở lại chỗ này, phụ thân yêu thương nàng cùng đệ đệ làm cho Tử Lan lựa chọn tin tưởng phụ thân, kiếp trước trước khi chết, phụ thân đem cửa hàng cho nàng, … tìm cho nàng một đối tượng có thể dựa vào, mặc dù không theo con đường cửa hàng của phụ thân, nhưng không thể phủ nhận phụ thân rất có mắt nhìn người, nhìn lầm, gả nhầm chỉ sợ sẽ khổ cả đời.
17 Với yêu cầu của Thạch Hữu Lương, Tử Lan mất ba ngày thời gian để thêu xong, … Thạch Hữu Lương mang đồ thêu đi bán, lúc trở lại, nói là bán được sáu mươi lượng bạc.
18 “Tử Lan, con đừng trách phụ thân, Lý gia có ân với phụ thân, ban đầu gia gia con nhỡ đánh người ta bị trọng thương, người nhà đối phương up hiếp muốn kiện gia gia lên cấp trên nhốt vào đại lao, đòi chúng ta hai mươi lượng bạc, lúc ấy mới vừa ra ở riêng, trong nhà không có gì cả, chỉ có hai mẫu đấy cằn, sau có người nói bán ta có thể được hai mươi lượng bạc, gia gia nói sẽ phải đem ta đi bán, nãi nãi ngươi khóc đến mức sảy thai, cũng không có biện pháp ngăn cản, bởi vì một đứa nhỏ mười ba tuổi có thể bán gía cao như vậy, nhất định đó không phải địa phương tốt, đúng là như vậy, phụ thân bị bán cho một chỗ rất khổ, sau phụ thân phát hiện có gì đó không đúng, chạy ra, là mẫu thân của Lý thị cứu ta, an bài cho ta sống qua ngày ở thôn trang.
19 Thạch Hữu Lương nhăn mày: “Nhận thêu rồi. Một tháng nữa là đến năm mới rồi, chúng ta không đi nhanh lên, thì không thể về nhà trước năm mới đâu. ”“Cô nương nhà Lưu Huyện trưởng sẽ xuất giá tháng hai, nghe nói nhà tân lang là một đại gia, nhìn trúng hà bao của con.
20 Mùng một tháng Giêng, tuyết rơi tán loạn, trong tháng Giêng, tỉnh thoảng tuyết vẫn rơi, Thạch Hữu Lương tính tóan qua năm liền đi, lại ở lại thêm một tháng, nhưng trước lễ mừng năm mới tuyết rơi không tệ, Thạch Hữu Lương đóan chừng năm sau thu hoạch vào mùa thu.