41 Nhưng Tử Lan không nói suy nghĩ của nàng cho phụ thân, bởi vì Tử Lan biết phụ thân rất thương nàng, nhưng cũng có chủ nghĩa nam tử (gia trưởng), không thích nàng có suy nghĩ này.
42 “Hữu Lương thúc, có việc gì cần cháu giúp không?” Đối với Tử Lan xinh đẹp, Dương Khang An không phải không có cảm giác gì, chỉ là hắn biết, hoàn cảnh của hắn không xứng với Tử Lan, cho nên biết Thạch Hữu Lương đã định người cho Tử Lan, cũng len lén đi nhìn qua Vương tú tài, biết hắn cũng là người tốt, liền đau lòng lên núi đi săn, ngòai ý muốn săn được một con hươu sao, vì né tránh sự việc hắn không muốn nhìn thấy, Dương Khang An chuẩn bị để đệ đệ tự chiếu cố tốt bản thân, còn hắn thì đi ra ngòai bán hươu sao, khi trở về liền nghe được chuyện Thạch gia, vội vàng chạy tới.
43 Thạch Hữu Lương tuy không lỡ, vỗ vỗ đầu của nữ nhi, rồi cũng không nói gì nữa. Bởi vì còn chưa tra rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Tử Lan lại được Thứ sử đại nhân coi trọng, Thạch Hữu Lương quyết định hôn sự phải làm thật nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng.
44 Khi Tử Lan tỉnh lại, trời đã sáng rõ, Tử Lan âm thầm thấy may mắn vì không có công công bà bà (Cha mẹ chồng), nhớ lúc Dương thị cùng phụ thân mới lập gia đình, Thạch nãi nãi lôi kéo tay nàng chờ Dương thị dậy, mới dậy theo.
45 Tử Lan nghe lời của hắn, trong lòng lại âm thầm may mắn bà bà đã đi trước, chỉ nhìn đơn thuần hai năm trước,Nhị đường tẩu chậm chạp chưa có thai, Đại bá mẫu cùng Thạch nãi nãi đối đãi Nhị đường tẩu rất lạnh nhạt, trái tim liền băng giá.
46 Dương Khang An kinh ngạc nhìn Tử Lan, mặc dù hắn đã hỏi nhạc phụ ngừa thai như thế nào, nhạc phụ mới nói, dù sao thì phụ thân đã không còn, dù hắn cũng ngại ngần, nhưng chỉ có thể hỏi nhạc phụ.
47 “Phụ thân con bị bắt?” Tử Lan kinh hoàng kui về phía sau một bước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là nhận thức thân thích mà thôi, sao lại bị bắt? Nhớ tới kiếp trước, thái độ của di ông ngoại với nàng, sẽ không thể xảy ra chuyện?“Rốt cuộc phụ thân ngươi đi làm cái gì, nghe nói vừa tới Ký thành thì bị bắt.
48 “ Chuỗi Phật châu này… là ai đưa cho con…”Lão phụ nhân đi tới trước mặt Tử Lan, bình tĩnh nhìn một lúc, mới run run hỏi. Tử Lan hé miệng, nhận khăn tay Dương Khang An đưa tới, lau lau nước mắt, lúc này mới cung kính trả lời: “Thưa lão phu nhân, Phật châu này là bà ngoại đưa cho con trước khi lâm chung, nói là vật tổ truyền.
49 Trần Văn Thanh đang xã giao với những đồng liêu (đồng liêu: đồng nghiệp, ý là những người cùng trong chốn quan trường), tuy nói hắn là quan lớn nhất châu Thanh Sơn, nhưng một xã hội có quá nhiều vấn đề, cần có quan hệ tốt với cả những cấp dưới, nếu không bọn họ mà quấy rồi, thì hắn cũng chẳng làm được việc gì, vừa nói vừa bàn chuyện, hắn lỡ đãng thoáng nhìn ra bên ngòai, lại thấy nhi tử của Huệ mama ở đây, trong lòng nghĩ thầm: Không phải mẫu thân đi bái Phật sao? Lưu Quý này không đi theo mẫu thân, ở đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?Rốt cuộc vẫn là người quyền cao chức trọng, nõi một câu xin lỗi phải cáo lui không tiếp chuyện được, Trần Văn Thanh đi ra ngòai cửa hỏi chuyện gì đã xảy ra? Lưu Quý được Trần La thị dặn dò, tất nhiên không dám nói nguyên nhân, chỉ nói: “Lão gia, lão thái thái cho nô tài truyền lời, ngài mau đi Vạn An tự một chuyến, nếu ngài không đi, lão thái thái liền ở đó, không trở về Thứ sử phủ.
50 Đối với quan hệ của Vương thị với bà dì, Tử Lan rất kinh ngạc, thời nay lấy đạo hiếu làm gốc, ngay cả hoàng đế đối với Thái hậu cũng phải hảo hảo đối đãi.
51 Trần Văn Thanh cười lạnh đi tới bên cạnh Vương thị, nhẹ giọng hỏi: “Là ai? Nàng có biết trước đó, người nàng tìm làm thê thiếp cho ta là ai sao? Chính là cháu bên ngoại của ta… Người ta không muốn thì thôi, vì sao còn bôi nhọ danh tiếng của ta bởi những thứ bẩn thỉu kia, Vương thị, mặc dù ta không thích nàng, nhưng đối nàng cũng không tệ, nhưng nàng đối với ta thế nào? Bất kính với mẫu thân ta, còn muốn đem muội muội ta kết hôn với đệ đệ ngu xuẩn của nàng, giờ còn học được dùng danh nghĩa của ta vẽ đường cho hươu chạy ở bên ngoài?”Đầu óc Vương thị có chút rối loạn, nhìn lại một chút, nàng chính là Thứ sử phu nhân đã phái người đi cầu hôn, Thạch gia lại dám từ chối? Phái người đi dạy dỗ bọn họ là chuyện bình thường, thì sao chứ? Vừa nhớ tới, Trần Văn Thanh nói cháu bên ngoại, Vương thị mở to hai mắt, nghĩ thầm, nữ nhân vừa nãy…Nhìn toàn thân Vương thị tăng thêm lệ khí, Trần Văn Thanh lắc đầu một cái, nữ nhân này không cứu được, rõ ràng Thừa tướng là một lão hồ ly giảo hoạt, sao lại sinh ra một nữ nhân ngu xuẩn như vậy.
52 Bởi vì vấn đề cũng đã được giải quyết, trong nhà cũng không thể bỏ không mãi, Thạch Hữu Lương liền lên tiếng cáo từ, Tử Lan cùng Dương Khang An cũng thuận thế nói muốn rời khỏi.
53 Trần La thị chỉ coi trọng tỷ đệ Tử Lan, Trần Văn Thanh đã lập nghiệp, nhưng đến nay còn chưa có con, mấy người Trần gia, … con của vợ kế, bao gồm đại ca hắn được tổ mẫu cất nhắc, ở trong lòng hắn những người hắn coi là thân nhân chỉ có phụ mẫu cùng muội muội, muội muội có hai nữ nhi, nhưng đến nay hắn cũng chưa thấy tận mắt hai đứa nhỏ.
54 Không gặp phu thê Thạch Hữu lương, nhưng lại gặp huynh đệ Dương Khang An, tâm Dương thị liền trầm xuống, mất đi vui sướng khi mới tới phủ Thứ sử. Cúi đầu, Dương thị không dám nói gì, liền đi theo Thạch Hữu Lương tới phòng khách nghỉ ngơi.
55 Lời Tử Lan nói chính là lời trong tâm khảm của Dương Khang An, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thê tử ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, Dương Khang An có chút chật vật xoay người, muốn cắn đầu lưỡi, chờ cảm giác đau đớn này lan truyền, xác nhận đây là sự thực, mới quay đầu lại, tiến đến cầm lấy lược gỗ trong tay thê tử, nghiêm túc cẩn thật chải tóc cho nàng.
56 Tử Lan lắc đầu, trừ sự kiện kia, Dương thị tuy nhỏ mọn, nhưng cũng không làm khó nàng, mà bây giờ nàng cũng không muốn phụ thân phải phiền lòng, vì thế nói: “Dương thị cũng không làm khóchúng con, phần lớn chuyện trong nhà phụ thân đều làm chủ, cho nên mỗ mỗ, người cứ an tâm.
57 “Vẫn là tỷ tỷ có tâm thương chúng ta, dọc theo đường đi thức ăn sao ngon miệng như thế này chứ?” Sau khi ăn xong, Tần Thiên Dương vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hài lòng nói.
58 Dương Khang An cũng Dương Dật An cảm kích dập đầu trước Tần gia gia, sau đó kích động nhìn Tử Lan. “Sao cháu giá biết phương thuốc thiện?” Tần Thiên Dương biết Tử Lan là một nông phụ, nhưng qua nói chuyện, cảm thấy nàng cũng không đơn giản, vì vậy quyết định hỏi dò.
59 Trần la thị lắc đầu, nhìn Tử Lan, trong lòng có chút thả lỏng, nói thế nào thì chuyện Dương thị không thể sinh con không liên quan tới bà, nhưng mà không sinh là tốt nhất, như vậy sẽ không có ý xấu với tỷ đệ Tử Lan… Nhưng vẫn là một thôn phụ ngu ngốc, sao bà phải tìm một ngự y để lừa gạt nàng ta cơ chứ?Thật là buồn cười.
60 Sau khi Tần Thiên Dương rời đi, Thạch Hữu Lương vẫn rất hoảng hốt, trở lại trong phòng, nhìn Dương thị vẫn còn ngồi thừ trên đất, cơm nước bị nàng hất xuống đất, trước kia có chút áy náy với Dương thị, bây giờ liền không còn nữa.