1 - Ta nói này lão đại, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? - Phong Chi Lâu vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói - Đúng là tiền nào của nấy!Tuyết Chi Lạc ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên:- Lâu, ta chờ ngươi mua Audi, nhưng mà ngươi đừng để ta chờ lâu quá, ta sợ đến chết ta cũng không được ngồi.
2 Ba người nhất trí với phương pháp kiếm tiền của Hoa Chi Phá, thập phần khẳng định tán thưởng. - Ai đi? – Lâu là người đầu tiên đặt câu hỏi. Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn không hẹn mà gặp cùng ho khan, mắt nhìn đông nhìn tây nhưng nhất định không nhìn Phong Chi Lâu.
3 Hoa Chi Phá nhất thời có cảm giác bị chói mắt, nàng đã hiểu được một chút tình cảnh vừa rồi của Lâu, không phải Vị Triều không xinh đẹp mà là vẻ đẹp của nàng không phải loại Hoa Chi Phá yêu thích.
4 - Đại phu, vị công tử này thế nào? – Niệm Khanh đứng bên cạnh nhìn tên đang giả bệnh nằm trên tháp, cười cười hỏi. - Niệm Khanh cô nương, Vị Triều cô nương, vị công tử này căn bản không gãy xương đùi! – Lão đại phu làm nghề y hơn mười năm không có khả năng ngay cả bệnh này cũng không sờ ra, cho nên lão vừa mở miệng nói liền khiến ba người đứng phía sau nóng nảy.
5 Cảnh mỹ nữ vén rèm luôn thực rung động, đặc biệt là với ba người vừa mới nói bậy về tứ đại mỹ nữ. Ba người theo phản xạ thẳng lưng, đáng khinh trên mặt đổi thành nghiêm trang:- Niệm Khanh cô nương và Vị Triều cô nương đến có chuyện gì sao? - Hoa Chi Phá nhìn hai kẻ còn lại cúi đầu uống trà làm bộ như không thấy, biết hai người là muốn mình lên đài - Có phải Lâu đệ của chúng ta khỏe rồi hay không? Nếu như vậy thì thật tốt quá! - Hầy, đáng tiếc bảy ngày thư thái vừa qua của chúng ta! Hoa Chi Phá theo bản năng suy tính có nên thừa dịp không ai chú ý đi đánh gãy chân Phong Chi Lâu không, như vậy nàng có thể tiếp tục thoải mái thêm một lần, dù sao chuyện bán bạn cầu vinh nàng cũng không phải chưa từng làm qua.
6 Có một cụm từ là vui quá hóa buồn, bốn người này rõ ràng thuộc loại này. Từ cuộc sống đại gia trong bảy ngày lập tức ngã xuống từ trên mây, đúng là bi thảm đến cùng cực.
7 Một buổi chiều này của Hoa Chi Phá đều bị lời nói vừa rồi của Phượng tỷ làm sợ tới mức uể oải không phấn chấn, đặc biệt nghe ba người kia nói rằng Phượng tỷ muốn tập kích nàng thì nội tâm nàng lại càng không yên, đùa gì vậy, cho dù ta là trâu bò thì gặp phải Phượng tỷ cũng không thể dậy nổi.
8 Trong lúc nhất thời quần chúng đều kích động! Đám đông vốn chật chội càng thêm chật chội. - Shit! Anh vốn không to, còn bị ép nữa sẽ không có! - Phong Chi Lâu lấy tay che ngực rồi lui lại đằng sau Nguyệt Chi Loạn- Loạn Loạn, ngươi chống đỡ cho ta.
9 - Trời ạ, nói các ngươi đó, động tác nhanh lên, hôm nay là ngày mười lăm, một tháng chỉ mở hai ngày, đừng để vì vài người các ngươi mà bị hỏng! – Tiếng của Phượng tỷ vẫn như cũ chứa lực xuyên thấu, âm lượng hùng hồn ồn ào đâm thẳng qua chín tầng mây.
10 Có câu có áp lực mới có động lực, có tài nghệ mới khiến người nhớ mãi không quên. Bắt đầu từ giờ khắc này, tứ đại cầm thú mới chính thức bị tài nghệ của tứ hoa khôi thuyết phục, chân chính biết rằng các nàng đều không phải chỉ là bình hoa.
11 Sét đánh, mà sét này đã không phải là sét bình thường nữa mà là Cửa thiên thần lôi! Không gì có thể mạnh hơn!Nặc cục cưng? Xem ra là cha nào con nấy, khẩu vị của Tứ Vương Gia chắc cũng phi thường nặng! Người đều lớn từng này mà có thể hoàn toàn dương dương tự đắc nói với mọi người rằng mình là Nặc cục cưng? Xem ra người này thật đúng là đáng yêu thuần khiết! Mắt người này tuyệt đối có vấn đề! - Đây là tiếng lòng toàn dân.
12 Để cưới Phượng tỷ cần phải có dũng khí, nhưng hiển nhiên là Thiên Nặc Bảo không thiếu dũng khí, người này ở trong mắt tứ đại cầm thú thì cái hắn khuyết thiếu là nhãn lực, nhưng cũng bởi vì có hắn nên mới cứu vớt được trái tim của Phù Dung và Phượng tỷ.
13 Một hồi chuyện ô long (khôi hài) liền hoa lệ mở màn như vậy, thời kì xám xịt nhàm chán chấm dứt. Tứ đại hoa khôi bị chế ngạo, bốn tiểu tư Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhảy ra giải vây, con Tứ Vương Gia là Thiên Nặc Bảo thích Phượng tỷ, không phải Phượng tỷ thì không cưới vợ, có thể tưởng tượng trong một tháng không sợ không có chuyện bát quái để tám.
14 Hoa Chi Phá rất hối hận, nếu không phải lúc trước nổi lòng tham đi tống tiền thì sao lại gặp phải thiết bản Niệm Khanh này, cuối cùng còn bị bức ký khế ước bán mình, giờ ngẫm lại nàng muốn tự tát vào mặt mình.
15 Nếu có người hỏi nàng, chuyện nàng hối hận nhất trong đời là gì? Hoa Chi Phá nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời, quen biết ba tên cầm thú là chuyện cả đời này nàng nghiến răng nghiến lợi nhất! Hối hận? Đã không thể dùng hai chữ này để miêu tả! Phải là hối hận trời đất quỷ thần khiếp đảm mới đúng!Không ngờ nàng cư nhiên lại bị ba tên cầm thú này hại chết! Đây là chuyện tiếc hận cỡ nào!Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định không chút do dự tiên hạ thủ vi cường (Một câu trong Binh Pháp Tôn Tử, đánh trước để chiếm thế thượng phong), trực tiếp du ba tên kia xuống hồ, thưởng thêm ỗi người một khối đá! Các nàng không chết thì ta chết! - Hoa Chi Phá thề như vậy.
16 Vị Triều, Vị Triều, Vị Triều thân yêu của ta!Phong Chi Lâu cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy mặt trời chói sáng như hôm nay, trời xanh như đại dương, biển xanh như bầu trời! Tất tần tật mọi thứ đều thật đáng yêu.
17 Chuyện Nguyệt Chi Loạn đi theo Ly Tuyệt đang khiến một người bị kích động!Nhất định phải thừa dịp này bắt lấy trái tim mỹ nữ, cho dù không chiếm được tâm cũng khiến trong lòng nàng có ta một chút.
18 Sắc mặt Tuyết Chi Lạc rất không tốt, từ lúc thấy quần áo Du Lăng mặc liền làm mặt lạnh. - Vì sao không mặc màu đỏ? - Rõ ràng hợp với màu đỏ như vậy, sao còn muốn mặc màu sắc khác?Quần áo trên người Du Lăng trừ bỏ màu đỏ thì những màu khác nàng đều không nuốt được!- Hả? Vì sao ta nhất định phải mặc hồng y? – Du Lăng có chút khó hiểu, tuy rằng nàng yêu hồng y là chuyện thật nhưng cũng không thể lúc nào cũng mặc đồ đỏ được, nàng còn thấy thời gian nàng mặc đồ đỏ quá nhiều, bình thường ngoài tân nương ra thì không có mấy nữ tử mặc hồng y mỗi ngày.
19 Hoa Chi Phá vẫn cảm thấy nàng giống như Tiểu Bạch Long trong Tây Du Ký, có thể bay trên trời có thể lặn xuống nước, không gì không làm được. Đương nhiên đây đều là ảo tưởng của nàng, tự sướng một chút cũng là chuyện bình thường.
20 Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua một tuần. Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mỗi ngày đều chạm mặt nhau cũng không có chuyện gì đáng nói, vấn đề là Hoa Chi Phá từ sau khi đi theo Niệm Khanh thì bảy ngày qua đều không thấy bóng dáng, nghe nói là bế quan huấn luyện, ăn ở đều ở trong tiểu viện của Niệm Khanh, ba người như lẽ tự nhiên đều nghĩ đến gian tình!Gian tình! Gian tình đường đường chính chính!- Không thể ngờ lão đại hành động nhanh như vậy, đã vào được trong tiểu viện của Niệm Khanh rồi, trái lại chỉ còn mấy chúng ta bi thảm! – Nguyệt Chi Loạn vẻ mặt đầy hâm mộ nói - Ta bây giờ cứ thấy bút lông đều phát run - Nhớ tới những ngày qua, nàng luyện chữ luyện đến cầm đũa đều động đậy không được thì thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38