1 Sau khi phát tờ điền phân lớp xã hội và tự nhiên xuống, chủ nhiệm lớp chỉ dặn dò đơn giản đôi câu thì rời khỏi phòng học.
Lớp học nhốn nháo lên, có người đang lo âu vì chọn xã hội hay là chọn tự nhiên.
2 Edit: Tịnh Hảo
Mẹ của Tạ Liễu Liễu gói bánh tro rất ngon.
Hạt dẻ, tôm nõn, nấm hương và thịt nạc gói chung với nhau, gạo nếp mềm dẻo phủ ở trên, cắn một miếng hoàn toàn cảm nhận được mùi vị hoàn mỹ.
3 “. . . ”
Đương nhiên Tạ Liễu Liễu không muốn đến trễ, nhưng mà, cô thấy chỗ ngồi phía sau xe của Hạc Lâm hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì muốn chở cô bằng cách nào đây?
Dường như anh có thể nhìn ra nỗi nghi hoặc của cô, Hạc Lâm thu hồi nụ cười trên môi, khẽ thẳng người lên, nói: “Không có bảo cậu ngồi ở phía sau.
4 Edit: Tịnh Hảo
Tiết học cuối cùng cũng đã xong, bạn trong lớp lần lượt ra về.
Tạ Liễu Liễu cùng một nữ sinh khác thì ở lại làm trực nhật.
Bởi vì vừa mới đổi lớp vào sáng hôm nay, nên đồ vật lộn xộn chất rất nhiều trên đất.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối diện tiểu khu của bọn họ có một công viên không nhỏ.
6
Ánh mắt anh hơi do dự, sau đó lại không biến sắc quay đi.
Trước đôi mắt sáng rực của cô gái, tròng mắt trắng đen rõ ràng xoay tròn nhìn anh. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
7
Lần đầu tiên Tạ Liễu Liễu phát hiện con trai cũng có thể nấu ăn ngon như thế.
Bình thường trong nhà đều do mẹ cô xuống bếp, mặc dù thỉnh thoảng cha cô có giúp đỡ, nhưng tài nấu nướng thật sự không dám khen tặng.
8
Tạ Liễu Liễu ngớ ra, động tác ngăn Lam Thiếu Khâm cũng dừng lại.
Nhưng Lam Thiếu Khâm vẫn tự nhiên không biết gì, tiếp tục thân thiết nói: “Tiểu ve sầu, họp mặt cuối tuần này xong thì cậu đến thư viện cùng với tớ nhé, tớ có mấy câu hỏi về môn toán…”
“Tớ.
9
Dường như con tim bị điều gì đó khẽ chạm vào.
Rớt nửa nhịp.
Tạ Liễu Liễu cúi người xuống, nhẹ nhàng che lỗ tai lại.
Hình như nơi đó có một cảm giác rất ngột ngạt, mỗi một cái chạm đều truyền đến tiếng vang trùng trùng điệp điệp.
10
Đi vào cổng trường, Tạ Liễu Liễu mới thò cằm ra từ trong cổ áo.
Đồng phục trên người dài đến gối, áo khoác rộng rãi bao lấy cơ thể gầy teo giống như đang giương cánh buồm, mang theo nhiệt độ cơ thể trên người Hạc Lâm.
11
Tạ Liễu Liễu phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.
Không biết là do anh hỏi quá thẳng, hay là cô chột dạ, nên nhất thời không trả lời được.
12
Nam sinh còn chưa đi đến bên cạnh thì Tạ Liễu Liễu đã nhận ra cậu là ai.
Dù sao dám nhuộm màu tóc khoa trương thế này trong trường, trừ Lam Thiếu Khâm ra thì không có người thứ hai.
13
Tạ Liễu Liễu kề vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Hạc Lâm mặc áo T shirt thoải mái đứng thẳng ở cửa.
Anh cao lớn, ống kính cửa chỉ có thể phản chiếu được bờ vai vững vàng và độ cong của chiếc cằm lưu loát, không thấy rõ được toàn diện.
14
(*) Tên của một nhãn hàng nước khoáng, sữa, sữa chua,. . .
Từ Niệm nói một lèo suốt trên đường đi từ phòng học đến cổng trường.
“Nếu tiếng anh của cậu còn kém như thế, chắc chắn học kỳ sau không vào được lớp trọng điểm đâu.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu ve sầu?”
Ngoài cửa không có tiếng động, Lam Thiếu Khâm kỳ quái đến cạnh cửa dò xét.
16
Tạ Liễu Liễu sững sờ, khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ.
Cô vô thức muốn vùng tay Hạc Lâm ra, nhưng tay kia nắm quá dùng sức, ngang ngược bao lấy ngón tay cô, tránh thoát không được.
17
Edit: Tịnh Hảo
Không phải là mẫu người này…
Vậy thì là mẫu người nào?
Tạ Liễu Liễu không có can đảm hỏi nửa câu sau, vội vã về nhà làm tổ ở trong chăn.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng với sự tiến bộ của Tạ Liễu Liễu, là thành tích không tốt mấy của Hạc Lâm.
19
Tạ Liễu Liễu nói, “Cùng nhau thi đại học tốt. ”
Mà không phải là cùng nhau thi vào một trường đại học.
Hạc Lâm hiển nhiên hiểu lầm ý của cô, lòng bàn tay ấn trên màn hình hơi dùng sức, con ngươi lóe lên.
20
“. . . ”
Vốn dĩ Tạ Liễu Liễu cho rằng học kỳ trước anh nói muốn ngồi cùng bàn chỉ là nhất thời mà thôi.
Không nghĩ tới qua một kỳ nghỉ hè, anh vẫn còn nhớ rõ.