1
Mùa đông ở thành phố A năm nay đến sớm, giờ mới cuối thu nhưng thời tiết đã theo nhịp sang đông.
Đổng Mặc bước ra từ cổng bệnh viện, cô quàng kĩ lại khăn rồi về nhà trên con đường vẫn còn khá lạ lẫm.
2
Đổng Mặc ngủ không được sâu lắm, không rõ là do lạ chỗ hay là do Tiểu Ô Long gây ra. Trời vừa sáng, cô liền rời giường rồi nhanh chóng sửa soạn thật tốt.
3
Đổng Nghiễn năm nay đã ngoài 50 tuổi, vài năm trước đã về hưu sớm, chuyển về thành phố B sinh sống, mới gần đây, ông được chẩn đoán bị ung thư dạ dày.
4
Đầu năm cũng không có quá nhiều người tới đồn cảnh sát báo án, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có vụ án lớn nào xảy ra, cho nên, so với thời gian trước, quả thật là mọi người nhàn nhã hơn rất nhiều.
5
Không biết có phải do đang bận việc hay không mà Đổng Mặc không thấy anh trả lời điện thoại, đợi đến lúc chính thức tan tầm, cô vẫn không thấy điện thoại mình có bất cứ động tĩnh gì.
6
Ngoài trời không biết mưa đã ngừng từ lúc nào, hiện trường vụ án đã nhanh chóng được phong toả. Vụ việc xảy ra ngay trên đường lớn, lại đúng vào giờ tan tầm, nên bên ngoài dây cách li có rất nhiều người tụ tập xung quanh.
7
Khi đến trước của nhà mình, Đổng Mặc nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Ôn, anh biết địa chỉ nhà tôi sao?” Vừa mới nói ra, Đổng Mặc mới nghĩ đến chắc chắn là cha nói cho anh biết.
8
Hôm nay không khí trong đội có vẻ không giống như bình thường, ngay cả người ít nói như Đổng Mặc cũng cảm thấy được. Buổi sáng, Đổng Mặc đi cùng xe Ôn Hành Viễn đến, chỉ có điều, anh vừa nhận được thông tin về một vụ án giết hại người nhà, nên chỉ chở cô đến đối diện với cục cảnh sát rồi đi luôn.
9
Người đàn ông kia đút hai tay vào túi quần, tỏ vẻ thâm trầm nghĩ ngợi, rồi sau đó nhìn về cửa hàng bán vật phẩm trang sức cách đó không xa hất hất cằm: “Cô giúp tôi mua một cái mũ tôi sẽ nói với cô.
10
Đổng Mặc vẫn đứng ở quầy bar chờ Ôn Hành Viễn xong việc mới lên xe cùng anh trở về. Trên đường đi, Ôn Hành Viễn một mực giữ im lặng không nói gì. Loại không khí trầm mặc này thật khiến cho người ta cảm thấy kì lạ, cho dù là người ít nói như Đổng Mặc cũng cảm thấy không được tự nhiên.
11
Mấy ngày nay, Đổng Mặc luôn bị một loạt nghi vấn không có lời giải đáp làm cô cảm thấy rất bối rối. Cô suy đoán rất nhiều trường hợp nhưng đều cảm thấy có chỗ không đúng.
12
Đến nửa đêm, thời tiết chuyển mưa to, sấm chớp đánh từng tiếng ầm ầm vang dội bên ô kính cửa sổ. Trong đội, đèn vẫn sáng trưng như thường, mấy đồng nghiệp cùng trực đêm với Đổng Mặc đã bắt đầu gật gà gật gù.
13
Về chuyện ở nhà xác bệnh viện Hai, đó là lần đầu tiên Đổng Mặc tiếp xúc với người chết. Cô nhớ rõ, khi đó cô mới khoảng mười tuổi, vừa tốt nghiệp tiểu học.
14
Ôn Hành Viễn không gọi cô lại, biết là cô ngượng ngùng. Đợi đến lúc mặc xong đồ mới gọi một tiếng: “Đồng Mặc, vào đi!” Lúc này Đổng Mặc mới run lập cập bước lên xe, lấy áo khoác khoác nhanh lên người.
15
Lâm Nam nhìn thấy người lạ đang bước về phía mình thì rất kinh ngạc. Anh ta đem điếu thuốc vừa đốt vứt xuống mặt đất, nghi hoặc nhìn Ôn Hành Viễn đang từng bước tiến về phía bọn họ.
16
Đổng Mặc thay quần áo xong tiện thể tẩy trang khuôn mặt của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh nên trên mặt cô xuất hiện vài mảnh đỏ. Cô nhìn vào gương búi lại tóc, lấy ống tay áo ướt sũng lau xong mới đi ra ngoài.
17
Đến khi Ôn Hành Viễn bước vào phòng thì cửa phòng mới đóng lại, lúc này trên tường trắng xuất hiện máy chiếu phim, phía trên là ảnh chụp Lâm Nam, sau đó Ôn Hành Viễn bắt đầu nói: “Tư liệu buổi sáng hôm nay mọi người đã cầm trên tay, nạn nhân trong vụ án này là chủ tịch công ty Chi Nguyên, Vưu Chi Nguyên, cũng chính là chồng của người vừa chết chưa đầy nửa tháng trước, Quý Văn Huyên.
18
Đổng Mặc nghe thấy tiếng khởi động xe, nghĩ đến giây tiếp theo Vưu Văn sẽ đi mất, chuyện cô muốn hỏi sẽ không hỏi được, làm chậm tiến triển của vụ án, vì thế cô bất chấp tất cả, chống hai tay lên của kính xe nhẹ nhàng nhảy vào bên trong.
19
Linh Gian là địa điểm nổi tiếng vào ban đêm ở thành phố A, sức ảnh hưởng của nơi này không thua gì một công ty trên thị trường. Bởi vì hội viên thường xuyên ở đây đa số đều đến từ những tầng lớp thượng lưu, mà Khổng Dẫn – chủ nhân của Linh Gian còn là một trong những nghi phạm trong vụ ám sát Vưu Chi Nguyên.
20
Khuôn mặt Đổng Mặc cứng đờ, sự kiên cường trong lòng dâng lên, mũi chua xót, chẳng phải Ôn Hành Viễn muốn nói là cô đã không hoàn thành nhiệm vụ sao? Vốn cô nghĩ rằng dù dùng cách gì cô cũng phải khiến cho Vưu Văn nói ra, nhưng lại không nghĩ đến trên đường sẽ gặp chuyện như thế này, Vưu Văn bị bắt cóc.