1 Những trận sóng to nối tiếp nhau, dồn dập va chạm mạnh vào mạn thuyền. Bầu trời đen kịt, phía cuối chân trời, sấm chớp nổ vang rền. Có một con thuyền đang dập dềnh trên sóng biển như đang phải hứng chịu sự nổi giận của đại dương.
2 Hoàng hôn buông xuống, một màu vàng rực, ngã bóng phía bên kia ngọn núi Đứng.
Những lúc này, cô bé Trần Dạ sẽ bắt đầu phe phẩy cái roi trên tay, nhanh chóng lùa đàn bò được thả cả buổi chiều trên đồng về chuồng.
3 Trần Dạ cảm giác như cuộc sống của mình cứ chạy vòng vòng, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn hoặc có thể do bản thân cô hỗn loạn nên cảm thấy tất cả đều như ngã nghiêng.
4 “ Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp của em, em lặng lẽ cụp mi, tự bao giờ làm cho trái tim tôi thêm tái tê. Em bước qua đau thương, em cứng cỏi biết nhường nào nhưng tôi biết em mệt mỏi đến nỗi em ẩn mình trong một thế giới nhỏ với từng lớp sừng bảo vệ vô cùng kiên cố ”
-Tiệp Khâm –
Trải qua một khoảng thời gian khá dài, Trần Dạ mới có thể tạm thích ứng với cuộc sống nhà bác.
5 Trần Dạ rót cho mình một ly nước ấm, đứng ngoài ban công tầng hai, gió đêm mát lạnh phảng phất mùi cà phê của nhà máy sản xuất cà phê đóng gói nằm ở cuối con đường gần đó, cảm giác bình yên đến lạ, cô thử nhìn lên bầu trời, thật nhiều sao! Ngày xưa có lần Trần Dạ nghe nói những vì tinh tú trên bầu trời kia đều là tượng trưng cho một linh hồn bất diệt của con người, soi sáng và dẫn đường cho những ai cần đến.
6 Năm năm sau.
Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi Đại học cuối cùng của Trần Dạ, cảm giác khoai khoái khi được trút bỏ áp lực cùng căng thẳng làm cho cô có cảm giác vui sướng, cô làm bài cũng tương đối ổn định, trước khi ra khỏi cổng trường cô còn gặp địch thủbàn bên suốt những năm cấp ba Đỗ Minh Khang, trông sắc mặt hắn ta có vẻ tươi tỉnh cùng hăm hở, vừa thấy Trần Dạ nơi cuối hành lang là hắn phi ngay tới.
7 …
Những tháng ngày trôi qua tiếp theo của Trần Dạ tương đối nhẹ nhàng, chỉ trừ một việc khiến cô cảm thấy phiền hà. Đó là hắc thiếu gia Trần Thuận đổi sở thích từ đi Phượt bằng môtô sang thú tiểu khiển nuôi thú cưng, anh ta cách vài ba ngày lại đem về một con chó to quá nửa người Trần Dạ.
8 “ Đất nước Afganistan nằm ở phía nam Trung Á, giáp với Iran, Turkmenistan, Uzbekistan và Tadjikistan, với Trung Quốc, Ấn Độ và Pakistan, Afganistan là đất nước núi, bình nguyên hoang mạc chiếm không quá 1/3 lãnh thổ, nằm ở phía tây bắc và dọc biên giới phía nam.
9 Khi máy bay vừa cất cánh cô nhìn ra ngòai cửa sổ, trong lòng tự thì thào với chính mình: “ Hai bác, anh họ tạm biệt. Tổ quốc tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.
10 Nói rồi ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn đi hướng khác , ngoài khung cửa sổ bầu trời đã bắt đầu hửng sáng , nhưng trong lòng anh bóng tối vẫn đang bao trùm lên tất thẩy , anh biết mình sắp sửa phải đối mặt với những gì đang sắp diễn ra !
***
Mặc dù trước khi quyết định đi Trần Dạ đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nhưng khi đối mặt với cuộc sống thực tế rồi cô mới thấy khó khăn và gian khổ nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng.
11 Anh thong dong bước trên con đường được trải nhựa , nơi đây là địa điểm duy nhất không sợ phải dẫm lên một bãi mìn nào của quân phiến loạn.
Làn gió chiều thổi tới từ thượng nguồn của con sông quê hương Kapul làm cho anh có cảm giác mới mẻ , nét phòng bị trên gương mặt hằng ngày được trút bỏ hơn đôi chút , anh nhớ trước kia lúc còn bé , anh cùng anh họ và những đám bạn của anh ấy tụ tập nhau , phía dưới cây cầu này cùng quây quần chia nhau tách trà ,cùng đánh trống và cùng ca hát bên ngọn lửa bập bùng được đốt lên gần mé sông , khoảng thời gian ấy thật tốt đẹp , nhưng giờ đây cho dù có trong mơ cũng sẽ không thể tìm lại được nữa.
12 6:00 pm
Căn cứ địa Manshi
Hàng loạt con tin được đưa vào một trại giam kín xung quanh được bao bọc bởi từng lớp dày hàng rào thép gai, xung quanh tràn ngập những tiếng khóc than cùng rên rỉ của cả trẻ con và phụ nữ.
13 Một ngày làm việc bận rộn nữa cuối cùng cũng qua đi, Trần Dạ nhìn ra ngoài trời thấy sắc đen đã bao phủ, cô cùng hai nữ y tá cùng nhau trở về khu ký túc xá.
14 Rose đang ngồi trên một chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ, bầu trời bên ngoài một màu xanh biếc, không khí giữa trưa khá dễ chịu. Nghe thấy tiếng tên lính báo cáo liền đứng dậy mở cửa, một tên lính đẩy Trần Dạ lên trước và cúi chào Rose, anh gật gật đầu phất tay ý bảo thuộc hạ lui xuống.
15 Trần Dạ cố tỏ ra như mình không nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau đang khẽ rít qua kẽ răng, dù cho nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cô vẫn cảm thấy từng đợt gió lạnh làm cho bản thân run rẩy không thôi.
16 Bệnh viện ngoại ô trung tâm thủ phủ Kabul vừa đưa tin một bác sĩ nữ nước ngoài bị mất tích, hiện tại bên phía chính phủ đã thông báo đến đại sứ quán.
Trang Thanh lòng như lửa đốt, cô hầu như ngày nào cũng tới đại sứ quán để hỏi tin tức về Trần Dạ, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu cùng nguồn tin chưa xác thực.
17 Lâm có vẻ ngạc nhiên, chẳng phải đi vài bước nữa là đã đến bên cạnh chiếc xe sao. Nhưng nhìn sắc mặt chủ nhân có vẻ không tốt nên anh cũng đành lẳng lặng làm theo.
18 “ Cha người vẫn khỏe?”, Rose quỳ một chân xuống bên cạnh cha mình.
“ Con trai ta, ta không sao. Ra ra vào vào chiến trường việc bị thương là khó tránh khỏi, chỉ có điều lần nay e là khó có thể hồi phục nhanh chóng.
19 Cả một buổi sáng Trần Dạ loay hoay không ngừng, chân tay cô thoăn thoắt việc, tay trái xách một xô nước đầy vừa được cô lấy từ vòi nước, tay phải khệ nệ với một giỏ rau củ bám đầy bùn đất.
20 “ Trời đêm nay thật lạnh!”.
Trần Dạ đứng dúm dó một góc, giậm chân liên tục khẽ cảm thán, tuyết đã bắt đầu rơi những hoa tuyết nhỏ xíu vừa chạm vào tay lập tức tan biến thành nước vì nhiệt độ.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46