1 Cứ như thế, cô cho rằng mình đã thật sự quên. Ngày hôm nay của Trình Vũ Phi có vẻ xui xẻo. Đầu tiên là trượt chân ngã lúc xuống xe bus, tiếp theo là bị bỏng tay khi pha cafe, sau đó thì máy tính hỏng, toàn bộ tài liệu vừa soạn xong đã không cánh mà bay.
2 Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất. Anh ấy hận mình. Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh ấy đều toát lên sự căm hận. Trình Vũ Phi không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại.
3 Hoá ra anh vẫn nhớ cô là ai, hình như chưa bao giờ quên. Giản Ngưng là bạn thời đại học của Trình Vũ Phi, hai người ở chung phòng trong ký túc xá nên khá thân thiết.
4 Chính anh cũng không thể quên được cô qua ngần ấy năm. Vẫn như mọi khi, hết giờ làm Trình Vũ Phi liền rời khỏi văn phòng. Có điều, hôm nay vừa ra khỏi cửa lớn của toà nhà, cô liền bắt gặp Lê Hồng Diệu đang đứng chờ ở bên ngoài.
5 “Anh dự định sẽ nuôi em à?” Hôm nay tới công ty, Trình Vũ Phi bắt gặp mấy đồng nghiệp đang túm tụm một chỗ bàn tán gì đó. Vừa trông thấy cô, họ liền tự giác tản đi, không quên bỏ lại những cái nhìn đầy khinh bỉ.
6 Hóa ra là vậy! An Diệc Thành lái xe đi chưa được bao lâu thì di động đổ chuông. Anh cầm lên xem, thấy màn hình hiện tên con trai, bèn vội vàng nghe máy.
7 Anh vốn không phải hoàng tử, mà là ma vương. Trình Vũ Phi lại trông thấy An Diệc Thành, nhưng không phải ngoài đời thực, mà là trên mặt báo. Bài báo đó đăng bức ảnh Hạ Tư Tư say khướt tựa vào người anh trong một quán bar.
8 Hận không? Anh có hận cô không? Gần đây không thấy An Diệc Thành đến tìm mình, Trình Vũ Phi tự hỏi liệu có phải mối quan hệ này đã chấm dứt rồi không? Nhưng hôm nay vừa tan ca, cô liền trông thấy xe của anh đợi sẵn bên ngoài.
9 Cô không biết, hoàn toàn không biết. Trình Vũ Phi vừa về tới nhà đã thấy em trai đợi sẵn. Hai chị em hình như đã lâu rồi không gặp nhau. Trình Gia Đống vốn muốn ra sân bay đón cô nhưng vì không biết rõ thời gian nên đành ở nhà đợi.
10 Tình yêu của cô dành cho An Diệc Thành là một sự cố chấp, ăn sâu vào xương tủy. Sáng hôm sau, Trình Vũ Phi tỉnh dậy thì An Diệc Thành đã đi làm. Lâu rồi cô mới được ngủ liền một mạch đến khi tự tỉnh như vậy.
11 Ngỡ rằng có thể quên đi, nhưng hóa ra vẫn còn đó. Bạn nhỏ Minh Gia nằm sóng soài trên giường, nghiên cứu tỉ mỉ tấm ảnh của Trình Vũ Phi. Tuy cho rằng khả năng người này là mẹ ruột của mình rất thấp, nhưng khi thấy Nguyễn Ngộ Minh định ném bức ảnh vào thùng rác, Minh Gia lại vội vàng giữ lại.
12 “Anh chỉ thích con của mình!” Thời thanh xuân của chúng ta giống như một bản hòa tấu với những cung bậc cảm xúc muôn màu, muôn vẻ. Có người coi tình yêu là giai điệu chính, lại có người coi tình bạn hoặc tình thân mới là giai điệu chính trong bản hòa tấu ấy.
13 Đáng tiếc, thực tế dường như luôn trái ngược với suy nghĩ của cô. Trình Vũ Phi không ngờ sẽ được gặp lại đứa trẻ kia nhanh như vậy. Đi chợ về đến nhà, trông thấy thằng bé đứng chờ ngoài cửa, cô kinh ngạc đến suýt làm rơi túi đồ.
14 Một sự kết thúc ư? Đúng là một câu chuyện hài hước! An Minh Gia gần đây không thèm để ý tới An Diệc Thành. Lúc ăn cơm, cậu bé ngồi cách xa bố, một mực cắm đầu ăn, thậm chí không nhìn anh lấy một cái.
15 Có một cô gái đã thầm yêu một chàng trai rất lâu. Thấy em trai trầm mặc suốt mấy ngày, Vũ Phi không khỏi lo lắng. “Em sao thế? Công việc có vấn đề gì à?” Trình Gia Đống lắc đầu: “Em không sao, chị đừng lo!”.
16 Anh nghĩ, có lẽ chính mình cũng rất ấu trĩ. Trình Vũ Phi cứ máy móc vỗ lưng Minh Gia như vậy rất lâu. Cô ôm thằng bé thật chặt nhưng vẫn cảm thấy không đủ, muốn chặt thêm chút nữa thì lại sợ thằng bé không thoải mái.
17 Tha thứ ư? Xưa nay cô vốn không trách móc gì anh, chưa từng! Minh Gia thức dậy nhưng không dám mở mắt ngay mà chỉ ti hí một mắt. Trông thấy Trình Vũ Phi nằm bên cạnh, cậu lại chớp chớp thêm vài cái.
18 Cô cũng là một tia sáng trong cuộc đời ảm đạm của anh. Ba mươi tết, An Diệc Thành chủ động nhắc Trình Vũ Phi gọi Trình Gia Đống đến cùng nhau ăn Tết. Hai ngày nay, cô luôn ở bên cạnh Minh Gia, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ.
19 Khi em yêu anh. Tiết Giai Nhu nhàm chán nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tay đặt trên bụng, nghĩ đến ánh mắt có phần kỳ lạ của chị dâu khi nhìn mình.