21 Trần Dạ đau đớn mà ngất đi cũng vì đau đớn mà tỉnh lại. Xung quanh vẫn tối đen như mực, mùi ẩm thấp làm cô khó chịu, cựa mình liền đụng vào vết thương đau nhói.
22 Từ trong lòng anh cô ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt người kia, dưới ánh lửa lập lòe hơi ấm bao phủ khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
“ Để tôi đoán thử xem em đang nghĩ gì nhé.
23 2 giờ sáng, tại Mazar Sharif.
“ Báo cáo khu trục ba an toàn. ”
“ Khu trục bốn an toàn. ”
“ Khu trục năm an toàn. ”
…
Tiếng bước chân gấp gáp, dồn dập vang lên trong màn đêm, phía xa khu nội thành hàng loạt xe quân sự đang tiến vào, khói bay mịt trời.
24 “ Reng-reng-reng”
Tiếng loa phát ra từng đợt tiếng kêu dài réo rắc, mọi người đều đã nghỉ tay.
“ Đến giờ ăn rồi, cô vào cùng tôi chứ?”
Người phụ nữ nhìn cô nói.
25 4:30 pm, Kapul airport.
“ Soạt …soạt …soạt!”
Người đàn ông ăn mặc thoải mái, với mắt kính đen trên sóng mũi cao, cùng làn da vàng đặc trưng, anh ta có vẻ hơi sốt ruột.
26 “ A … tôi có thứ này muốn cho em chơi, đợi tôi một lát. ”
Cô vừa quay sang, đã thấy anh mất hút sau bức tường, không biết lại định làm trò gì nữa!
“ Lóc cóc …lóc cóc …”
Một chú bạch mã trắng như tuyết hiện ra trước mắt cô, bên trên cổ có đeo một cái chuông khá lớn, mỗi lần chú ngựa di chuyển lại kêu lên “ lóc cóc”.
27 “ Sao hả? Thích chứ!”
“ Không tồi. ”
“ Gì mà không tồi chứ, nói lời thật lòng xem nào. ”
“ Thích lắm. ”
Rose hài lòng, anh cho ngựa chạy vút lên ngọn đồi dưới dãy núi Hindu Kush hùng vĩ, rải rác xung quanh là những ngôi nhà đá có cấu trúc hình hộp, bùn được trát kín khắp căn nhà tạo thành một bức tường cách nhiệt rất tốt.
28 Tiếng gió thổi vi vu trên những ngọn đồi hợp âm cùng tiếng côn trùng rả rít, về đêm bầu trời ở Afganistan dường như gần tầm tay với của con người hơn.
29 Một anh lính Mĩ đứng phía tay trái cô hạ súng xuống, anh ta nhếch một bên khóe môi, đến gần cô.
“ Tôi có thể giúp gì với chiếc xe này của cô không?”
Cô nhún vai, mở cốp máy lên, khói bên trong xe xì ra làm cô ho sặc sụa vội lấy tay xua bớt khói đi.