1 Trước khi vào truyện Băng Nhi, tôi xin kể một truyện đời xưạ Ở Trung Quốc có rất nhiều truyện truyền kỳ, và đây là một truyện ngắn, thật ngắn, xuất xứ từ sách "Lang Hoàn Ký " Ngày xưa, có chàng thư sinh tên là Trần Hưu Văn.
2 Đúng 6 giờ sáng, Lý Mộ Ðường chợt tỉnh giấc, chàng giật mình, không ngờ đã thiếp đi lúc nào chẵng haỵ Tuy nhiên, chỉ trong giây lát là đã tỉnh hẳn lại, chàng nhảy vội sang phía cô gái, thấy nàng vẫn nằm ngũ say nhưng chai nước biển đã gần cạn.
3 "Có lẽ tự cái đêm "biến cố " đó mình bắt đầu nhàm chán công việc chăng?" Ðường thuờng tự nghĩ như vậỵ Hằng ngày 8 giờ sáng là phải trực diện với bệnh nhân, nghe tiếng ho, lời kể khổ, đo mạch máu, chích thuốc, toa kệ mãi cho đến 11 giờ khuya mới xong.
4 Đài khí tượng báo thời tiết đã sai, ngày thứ bẩy trời vẫn còn mưạ Mới 6 giờ rưỡi là Nhi dã đến. - Em e anh quên cuộc hẹn chiều nay, đến đón anh đấỵ Hôm nay Nhi mặc bộ thời trang màu phấn hồng, ngoài khoác chiếc áo da chồn trắng và trang điểm rất hợp thời, trông thật quí pháị Ðường lặng lẽ nhìn nàng, rồi tự nhiên nở nụ cười trên môi: - Về điểm nầy anh rất giống em, em cũng thường hay tự nhiên bật cười một mình.
5 Bốn hôm sau, Nhi tới thăm Ðường lần thứ nhì, vẫn vào giờ khuya trong cơn mưa mù và nhằm lúc chỉ có một mình chàng thôị Nàng tự đẩy cửa vàọ Trong bộ thường phục gia cư, áo choàng bằng nhung màu xám, bâu và tay áo có chạy viền đào hồng, tựa như Pyjama nhưng kiểu cách hơn nhiều , không trang sức, chẵng phấn son, càng hiện rõ vẻ đẹp thanh tú hơn nhiềụ Không đợi mời, nàng tự động ngồi vào sofa, cuốn cả đôi chân lên sắp bằng vào lòng ghế cho thoải mái như người nhà, rồi nói với chàng rằng: - Em thấy bên này còn sáng đèn, nên đánh bạo qua thăm anh.
6 Giữa người ta thường là vậy, khởi điểm từ một dịp ngẫu nhiên nào đó mà quen nhau, tự chỗ quen nhau rồi lại thân nhaụ Trải qua mùa đông, Ðường đã kết thành bạn thân với Nhi, A Tử và Thế Sở, họ lai vãng thường xuyên trong hai mùa xuân, hè kế tiếp, nhằm những ngày nghỉ việc thường rủ nhau đi du ngoạn ngoại ô thành phố, từ đó trở đi họ gọi thẳng tên nhau một cách tự nhiên.
7 Bữa sau, Ðường bận việc suốt ngày không làm sao nhín được chút thì giờ nào để gọi điện thoại hỏi thăm Nhi, bởi mùa hè là mùa vi trùng bệnh hoạt động mạnh, bệnh cảm cúm lây truyền lan tràn như sóng cồn tự sáng sớm cho đến tối, phòng mạch đông nghẹt bệnh nhân, phần nhiều là trẻ nít, chúng gào thét inh ỏi làm cho chàng điên cả đầu, hai cô y tá cũng lăng xăng như gà mắc đẽ.
8 Liên tiếp 3 ngày liền, hễ vừa tan sở là Nhi tới thẳng phòng mạch Ðường. Bình nhật ba bữa ăn của Ðường đều rất đơn sơ. Buổi sáng chàng tự pha một ly cà phê sữa dùng với vài miếng bánh mì nướng là xong, trưa và chiều phần nhiều là do Chu Châu hoặc Điền Tố Mẫn gọi điện thoại mua cho phần cơm hộp.
9 Đây là một buổi họp mặt cuối tuần đáng ghi nhớ. Ba bạn thân, một trai hai gái với bữa ăn thịnh soạn. Ðường và Nhi đều ăn uống thả dàn, riêng A Tử chưa hoàn toàn dứt được ám ảnh của Thế Sở, vẫn còn sót lại chút hoài nghi, nên nét mặt hơi u sầu, cử chỉ hơi gượng gạọ Trong khi dùng bữa, nàng hay nhìn lén Nhi và Ðường, dường như có ý định tìm tòi điểm chứng minh nào đó từ trong sắc diện của hai người bạn.
10 Đêm ấy, Ðường ở lại ngũ trong căn nhà "ảo tưởng" đó. Số là sau khi Thế Sở ra đi rồi, chàng tự động tiếp tay với hai cô gái thu dọn "chiến trường", dời những chậu hoa ra ngoài hành lang, tháo những chùm hoa trên vách, trên rèm, trên trần nhà và dẹp chữ LOVE mà Thế Sở đà sắp bằng bông hồng trên bàn ăn.
11 Gương mặt Nhi xám xị ngay từ khi Thế Sở bước chân vào nhà, nàng ngồi ủ rủ, nãy giờ chỉ cúi đầu ăn xôi chẵng cười chẵng nói, bây giờ thì lại đem cái bánh nuớng xé tan ra từng miếng nhỏ, xé bánh vụn và hột mè ra đầy bàn, rồi dùng ngón tay bút gom lại, rẽ ra một cách vô thức.
12 Sau đó, Ðường kiểm lại những gì đã diễn ra trong thời gian qua, nghĩ rằng câu "Chết tôi mất!" phãi là mình nói mới đúng. Chàng nghĩ mãi không ra tại sao cục diện lại trở nên rối ren và hỗn độn như thế nàỷ Chỉ biết là bắt đầu từ hôm "tặng vỏ sò" thì "ba bạn" lại hành động như trước, đi chơi với nhau như cũ.
13 Sau trận kịch chiến thua không còn manh giáp, suốt đêm Ðường không tài nào chợp mắt nổị Song, thời gian có bao giờ chịu ngưng lại vì chàng mất ngũ hay vì chàng tan nát cõi lòng, công việc hàng ngày cũng không thể đình lại vì chàng thất tình, bệnh nhân cứ đến như bình nhật.
14 Sau đó một tuần, Ðường viết cho Nhi một lá thư: Nhi, Trước hết anh xin kể một cốt truyện đời xưa: Trung Quốc có rất nhiều truyện truyền kỳ, đây là một truyện ngắn, thật ngắn, xuất xứ tự sách "Lang Hoàn Ký".
15 Thư của Ðường được đưa thẳng vào thùng thư của Nhị Mười ngày trôi qưa, thời tiết trở nên lạnh hơn, chập tối có cơn mưa phùng, hạt mưa nhỏ như tơ, là một đêm hiu quạnh, sầu nãọ Sau giờ nghỉ việc, đêm đã khuya, Ðường tắt đèn khóa cửa, lê bước chân mỏi mệt lên lầu vào "cư xá độc thân".