1 Đài BắcMưa to tầm tã không ngớt, ban đêm trên đường lạnh lẽo chỉ có mấy chiếc xe đi lạiNhưng tại "Cao ốc Babel", diện tích 500 bình (đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, một bình 坪 bằng 3, 3579 thước vuông) bên trong quảng trường "Ken¬zo’d" đang chật ních người, toàn bộ đều là những nhân vật tai to mặt lớn sáng chói nhất của Đài Bắc.
2 Lúc này nữ ký giả xinh đẹp mới chú ý tới nữ chính một bên, kêu lên một tiếng: "A! Là Michel tiểu thư! Thất lễ! Thất lễ! Thưa các khán giả, vừa rồi Cô Giai Thành tiên sinh, đã rộng rãi nói cho chúng ta biết đối tượng mà ngài đang kết giao, chính là thiên kim của Tam Hợp thực nghiệp! Thật là một tin sốt dẻo! Michel tiểu thư! Michel tiểu thư, hôm nay chị là đại biểu của Tam Hợp thực nghiệp sao?""Tất nhiên không phải! " đôi tay Michel như con rắn cuốn lấy Cô Giai Thành: "Bạn trai tôi nói, hôm nay tôi cùng anh ấy tới party chơi.
3 Hắn làm tất cả đó, chẳng lẽ lại không thật lòng thành ý cùng cô kết giao sao? Niềm tin mà cô dành cho hắn là sai lầm sao?Tại sao cô phải "nhẫn", chịu đựng tất cả? Vốn cô cho là Cô Giai Thành chẳng qua bởi vì đẹp trai quá, mới không ngừng có một ít hoa hoa cỏ cỏ theo đến, thật ra thì đều không phải là lỗi của Cô Giai Thành.
4 "Thêm. . . . . . Một ly!" Nằm ở bên quầy bar, cô gái say đến mơ hồ giơ cánh tay mềm mại trắng mịn đưa ly rượu rỗng về phía nhân viên tiếp tân, còn nấc lên vài cái.
5 "Cảm. . . . . . A. . . . . . cảm, cảm. . . " Cô phát hiện mặc dù mình đón nhận sự giúp đỡ của anh ta, tuy nhiên cũng bị ánh mắt của anh ta hù đến mức nói không hoàn chỉnh hai chữ "Cám ơn".
6 Mục Thiên Dương đối với Doãn Thần Lam kêu gào ra vẻ không nghe, chân vẫn tiếp tục bước, hướng đích của hắn đi tới. Không có ai? Một khách sạn lớn như vậy, thậm chí cả người giữ cửa cũng không có? ! Thật là gặp quỷ.
7 "Thất tình? ! Cái gì. . . . . ? Có thể được quý tập đoàn ưu ái đến, là vinh hạnh của công ty chúng tôi. . . . . . "Lô Giai Giai vừa trả lời E-mail khách hàng, vừa nghe Doãn Thần Lam kể khổ, biểu hiện trên mặt không thay đổi, giống như đây là việc không thể bình thường hơn.
8 Doãn Thần Lam đột nhiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sau lưng chính là Cô Giai Thành cùng Michel, đang từ trên xe đi xuống. Trong lòng Doãn Thần Lam bắt đầu khẩn trương.
9 Như vậy mắng xong mấy tiếng, cô cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều, vui vẻ! Vì vậy, cô tháo giày cao gót, chuẩn bị chân không cùng cầu thang thoát hiểm này liều mạng đi tiếp.
10 "Tôi không phải!" Bị ánh mắt dọa người của hắn xem xét, cô phản xạ trả lời ba chữ này. Ánh mắt của Mục Thiên Dương chuyển thành nghi ngờ, cô gái nhỏ này biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?"Tôi không phải cố ý đụng vào anh!" Cô khẳng khái nói.
11 " Chẳng lẽ tôi không thể tự quở trách mình sao?" Doãn Thần Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đón nhận sự xem thường của Mục Thiên Dương. Đương nhiên không thể! Mục Thiên Dương bá đạo nghĩ nói với cô bốn chữ này, nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút, mình hình như không lý do cùng lập trường gì để nói.
12 "Michel, cô nên nói lời xin lỗi vị tiểu thư này mới đúng. ""Michel, chẳng lẽ cô không biết y phục Diệp tiểu thư cất giữ, ở Đài Loan đều là bảo vật vô giá ư?"Bộ y phục này? Doãn Thần Lam cúi đầu cẩn thận nhìn lại nhìn.
13 Mười lăm phút sau, Doãn Thần Lam cùng Mục Thiên Dương đã cùng nhau ngồi trên ghế dựa trong công viên, cùng nhau ăn donut. "Ăn ngon chứ? !" Doãn Thần Lam ân cần hỏi.
14 Về tư, cô thật coi cô ấy như bạn, một người bạn chân chính. Về công, Doãn Thần Lam là một cấp dưới vừa nghiêm túc vừa nghe lời, mặc dù việc lớn cô không giúp được cô ấy nhiều việc, nhưng cô cũng giúp cô ấy được không ít chuyện nhỏ.
15 Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa. . . . . . trong đầu Lô Giai Giai lật tung lên nhớ cái tên này. Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao? !Như vậy người này.
16 Rất giống một con sóc nhỏ, đôi mắt thật to, lúc nào cũng giương cao cảnh giác. Nhưng, cô lại không biết hiện tại cô đang đối mặt với một con sư tử lớn, chuyên thích chọn loại động vật nhát gan lại thích giả bộ uy phong lẫm liệt để xuống tay như cô.
17 Cùng lúc, tin tức Mục Thiên Dương đầu tư vào Á Tấn vừa truyền ra, lập tức khiến ngành điện tử khiếp sợ. Các công ty khác hoàn toàn không thể tiếp thu, Mục Thiên Dương lại đầu tư vào công ty Á Tấn không bằng bọn họ? !Dựa vào tài lực cùng thực lực của bọn họ Á Tấn còn chưa bằng một phần mười bọn họ, tại sao?Cái chữ hỏi "Tại sao?" này đã bị ném ra sau, các loại tạp chí lá cải, đã nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi của bọn họ__Tiêu đề của tuần san mới nhất chính là -- anh hùng sập bẫy mỹ nhân, Mục Thiên Dương bị vu oan.
18 "Tôi biết chỉ có một mình bác đi làm nuôi gia đình!" thanh âm Mục Thiên Dương càng lạnh hơn, "Cho nên tôi đã không so đo việc bác bán chút tin tức không quan trọng của Mục gia cho tạp chí lá cải"Mặc Sỹ Hoa vừa nghe những lời này, sắc mặt trắng xanh.
19 Doãn Thần Lam đang ngủ vẫn không ngừng kêu cứu. Cô cảm thấy lạnh quá. . . . . . Ở trong mộng, nước biển lạnh như băng từng hồi đánh tới cô, tràn vào mũi miệng của cô, chặn lại tầm mắt của cô, trừ nhảy xuống biển, cô không có chỗ để trốn, trên bờ thì nhiều quái thú nhìn chằm chằm cô như vậy, nhiều gương mặt mở miệng muốn ăn tươi nuốt sống cô.
20 Lại là trước kia!Hai chữ này nghe vào tai Mục Thiên Dương như cái gai. Chỉ có hắn là độc nhất vô nhị!Doãn Thần Lam còn không biết, chỗ cách đầu cô mấy mét, đang toát ra khói đen dày đặc.