1 Trích lời Chân Lãng —— “Phật viết, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua, nếu như sớm biết gặp phải cô, ở lần ngoái đầu thứ bốn trăm chín chín, tôi đã đem tròng mắt của mình móc ra!”Hai mươi hai năm trướcMỗi dịp cuối tuần, công xưởng dành cho công nhân viên chức một khoảng thời gian phúc lợi, tới phòng tắm công cộng miễn phí, đối với những gia đình công nhân viên muốn tiết kiệm tiền mà nói thì đây là một – chuyện tốt, bởi vì chẳng những tắm, còn có thể thuận tiện dẫn theo con trai con gái, chị chồng, em vợ.
2 Trích lời Cổ Thược —— “Cũng nói nam nữ ban đầu một thể lưng tựa lưng, sau khi bị chia tách trong biển người tìm lẫn nhau, nếu như tôi nhất định phải tìm đến anh, tôi đây thà không bao giờ phải chia tách, ít nhất tôi có thể dùng cái mông để đối diện anh mà không phải nhìn cái mặt của anh.
3 “Bác sĩ Chân. ” Tiểu hộ sĩ xinh đẹp đứng ở bên cửa, chớp lông mi không biết bôi bao nhiêu tầng mascara “Vương lão tiên sinh đến khám lại, nói nhất định phải gặp anh.
4 Trích lời Cổ Thược —— “Có người gặp thoáng qua biến thành vĩnh hằng, có người vĩnh hằng biến thành gặp thoáng qua, mà tôi, không muốn cùng anh gặp thoáng qua càng không muốn cùng anh vĩnh hằng, tôi căn bản không muốn quen biết anh.
5 Cổ Thược đang tập trung toàn bộ tinh thần để nghe ma âm từ đầu kia điện thoại truyền đến não, tiếng nói khuếch đại khiến cho cô mấy lần nhìn vào điện thoại hoài nghi nó có phải hỏng rồi hay không, căn bản không chú ý tới có người vào cửa đang đứng sau mình, nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
6 Hôm nay tâm tình bác sĩ Chân rất tốt. Đây là kết luận của tiểu hộ sĩ sau khi len lén quan sát, bởi vì sáng sớm đã có người thấy bác sĩ Chân ngâm nga hát nhảy qua cửa lớn đi vào bệnh viện, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
7 (Há há. Cường thượng =)))“Oa!” Phương Thanh Quỳ nhìn Cổ Thược xách về một túi đồ ăn phát ra tiếng cảm thán thật lớn, “Bánh ngọt quán cà phê ‘Tuyệt sắc’ ở góc đường? Cậu có phải nhặt được tiền trên đường hay không? Bình thường ngay cả cái bánh nướng cũng ít thấy cậu gói cho tớ một cái, hôm nay lại là mười mấy cái bánh ngọt đắt tiền như thế? Hay là…”Mặt của cô đưa đến trước mặt Cổ Thược, không tự chủ dò xét trán của cô rồi lại đo với nhiệt độ cơ thể mình, “Không bị sốt a, tại sao cậu lại mua đồ ngọt? Cả đời cậu không phải hận nhất đồ ngọt sao?”Ánh mắt Cổ Thược tà tà liếc cô một cái, “Đây là Chân Lãng mời tớ.
8 Người quen của nhà họ Cổ đều biết, mạnh mẽ hung hãn nhất Cổ gia không phải người đàn ông làm chủ gia đình hiện nay, cũng không phải cô con gái vô địch thiên hạ, mà là nữ chủ nhân mạnh mẽ hung hãn, cũng là lão mẹ của Cổ Thược.
9 Không được ra khỏi nhà, không được gặp gió, nghĩ là mặt heo thật dễ dàng bị người khác để ý, cô thành thành thật thật ở trong nhà ba ngày. Không được cào, không được gãi, cô còn phải bọc cả vuốt mèo của mình lại để đảm bảo an toàn.
10 (=_=!!!!!!)“Độp!” Một cây xương gà bị ném vào thùng rác, Cổ Thược ngồi xổm trong góc phòng bếp, tay vặt đùi gà, Cổ mụ mụ đứng trước mặt giơ giơ cái muỗng.
11 Hạnh phúc nhân sinh, chính là có người hầu hạ, ví dụ như, mỹ nữ bê bữa sáng, thổi cho nguội rồi mới đưa đến miệng, ôn ôn nhu nhu lại thêm một chút cẩn thận.
12 “Này!” Phương Thanh Quỳ lén lút trườn tới bên bàn, một đôi mắt đẹp phát sáng ngời ngời. Cổ Thược vỗ vỗ cái bụng đã ăn no, thu vẻ mặt bạn tốt vào trong mắt, dường như trong trí nhớ của cô, Phương Thanh Quỳ chỉ có lúc nhìn tiền mới có thể phát ra ánh mắt như vậy, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác, “Gì?”“Chân Lãng thật sự có tiền như thế?” Hai con mắt đều đã thành hình $_$, Phương Thanh Quỳ chống cằm, giọng nói hết sức chờ đợi.
13 Trong Studio “Hoa hướng dương màu vàng” từ trước đến nay luôn luôn dùng thái độ tốt nhất để phục vụ, thỉnh thoảng truyền ra từng trận khóc thét thảm thiết.
14 Người nào đó đang chậm rãi ăn bít tết ho nhẹ một tiếng, buông dao nĩa trong tay xuống, cầm cốc nước nhấp một ngụm. Sao không nghẹn chết hắn đi?Cổ Thược phi ra mấy ánh mắt khinh thường, làm như không có gì rút ánh mắt lại, cười cười lấy lại tư thế đoan trang, nhìn lại người đàn ông trước mặt.
15 “Nói nhanh lên, ngày hôm qua thế nào?” Phương Thanh Quỳ chống bàn, hai con mắt lấp lánh ánh sáng tò mò, kéo người đối diện đang vùi đầu ăn. “Ngày hôm qua?” Cổ Thược cắn mì, nhét đầy miệng căng phồng, phát ra âm thanh hàm hồ, “Hôm qua cái gì?”Ngón tay thon dài chỉ đến quán cà phê gần đó, Phương Thanh Quỳ nháy nháy mắt, làm ra vẻ mặt cậu biết tớ biết.
16 Nhìn gương mặt người đằng trước một chút, Cổ Thược không có nửa điểm áy náy mở miệng, “A, thật sự ngại quá. ”“Không sao. ” Người đàn ông luống cuống lau.
17 Khi Chân Lãng mở cửa nhà, nghênh đón chính là khuôn mặt tươi cười cứng nhắc, hai hàm răng trắng như tuyết dưới ánh đèn lập lòe phát sáng, vẻ mặt ngây ngốc như tượng.
18 “Không có!” Lời nói vốn nên ngang ngạnh, nói ra khỏi miệng lại có vẻ chột dạ như vậy, “Tôi cái gì cũng không liên quan. ”Chân Lãng không nói chuyện, sắc mặt âm u, “Khi đó là ai nói sẽ không chủ động hãm hại nữa? Đêm qua hình như cô quên rồi.
19 Sao chổi sở dĩ được gọi là sao chổi tất nhiên là vì có lực sát thương và phá hoại rất lớn, đặc biệt là đối với cô mà nói, sự tồn tại của Chân Lãng giống như bom dội bất định, còn hứa hẹn của cô thì giống như cột bom trên người bằng dây thừng, ngoại trừ hy vọng người ta đừng làm bom trên người mình phát nổ, cô cái gì cũng làm không được.
20 Trích lời Cổ Thược —— đàn ông đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nếu anh không dùng nửa dưới để nghĩ, vậy anh không phải đàn ông!Ngón tay dùng sức, nắm lấy phần thịt bên trong cánh tay Chân Lãng, bấm bấm.