1 Tiết tử: Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực! Đây là nơi chỉ cần trả tiền có thể mua được hy vọng, mặc kệ bạn muốn sao trên trời, hay là muốn lửa dưới nước, chúng tôi đều có thể thực hiện cho bạn, đương nhiên, đơn giản như việc giết người, cứu người, biến giàu, biến nghèo, biến đẹp, biến xấu vân vân chúng tôi cũng đều nhận, một khi bạn vào cửa câu lạc bộ linh lực, bạn chính là khách quý của chúng tôi, có thể yên tâm đem các loại nghi nan tạp chứng giao cho chúng tôi xử lý, bạn có quyền tự chọn lựa hội viên giúp bạn chấp hành nhiệm vụ, cũng có thể tùy chúng tôi sai khiến, ngoài ra, bạn còn có thể có được tư cách một đêm cuồng hoan trong câu lạc bộ, trong đó ăn ngủ đều do chúng tôi chiêu đãi, nhưng mà, chúng tôi có vài ngoại lệ, nhất định phải cẩn thận đọc – Thứ nhất, chúng tôi tuy rằng có thể giúp bạn đạt thành các loại nhiệm vụ, nhưng không cách nào làm ột người chết đi sống lại.
2 An Dĩ Nhạc xuống máy bay, đã được nữ luật sư người da đen Gedi giúp đỡ đi đến cửa khẩu xuất quan, từ cửa hông sân bay tránh được phóng viên truyền thông cùng đám người sớm chờ ở đại sảnh sân bay, trực tiếp lên một chiếc xe màu đen, nhanh chóng rời khỏi.
3 “Tôi cảm thấy có người làm bừa!” Lôi Xiết dùng sức quăng áo khoác da lên ghế, lời nói vừa lạnh lại trầm. Anh đang đứng trong căn phòng hình tròn ở lầu hai câu lạc bộ, bốn phía là cửa kính trong suốt, ngay cả trần nhà cũng là thủy tinh trong suốt của “Truy Mộng” Huyễn Dạ Thần Hành.
4 Gedi chở An Dĩ Nhạc đến đại học làm đơn tạm nghỉ học, ở trên xe cô ấy vẫn không ngừng nói với cô, muốn cô tiếp tục đi học, tốt xấu gì chờ tốt nghiệp đại học rồi nói sau.
5 Trở lại chỗ ở của Gedi, Lôi Xiết nhìn An Dĩ Nhạc sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm được chốt mở cửa xe, vì thế Lôi Xiết nghiêng người giúp cô mở cửa, thân thể hai người cách xa nhau không đến năm cm, An Dĩ Nhạc cảm thấy anh đột nhiên đến gần, sợ tới mức không biết làm sao, chỉ có thể dựa lưng vào ghế dựa, mặc hơi thở nam tính của anh quanh quẩn bên hơi thở của cô.
6 Nơi này là cảnh trong mộng, cũng là thế giới hắc ám tồn tại trong nội tâm An Dĩ Nhạc. Huyễn Dạ Thần Hành đi trên đường dày đặc âm khí, gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới, lá rụng đầy đất, mỗi một nhánh cây trên đường đều trụi lủi, nhìn rất tiêu điều lạnh lẽo, không có sinh khí.
7 Lôi Xiết trở lại tổng bộ, nội tâm hỗn loạn, anh giận mình công tư không phân, ở tình huống không khống chế được hôn An Dĩ Nhạc, anh làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Huyễn Dạ Thần Hành vừa nhìn thấy anh vẻ mặt tối tăm lại nhíu mi, liền cầm ly rượu cười cười, đến gần anh nói: “Cậu dùng cách gì an ủi cô ấy?” Lôi Xiết trừng anh ta, quay mặt qua chỗ khác, hiện tại anh không mong muốn nhất chính là nhìn thấy cặp mắt giống như chuyện gì cũng nhìn thấu của Huyễn Dạ Thần Hành.
8 Khi xe trở lại chỗ anh ở, Lôi Xiết mở cửa, ngã vào phòng khách, An Dĩ Nhạc từ trên sô pha kinh ngạc nhảy dựng lên, xoay người hỏi: “Tia Chớp, là anh sao?” Anh nhìn dĩa thức ăn còn y nguyên chưa động đến chút nào, phát hiện cô cơ hồ chưa ăn, lửa giận trong lòng phút chốc bốc lên.
9 Bọn họ hôn nhau khó chia lìa, Lôi Xiết nhanh chóng mút lấy hai cánh môi luôn làm cho anh tâm loạn của cô, một tay ôm chặt thắt lưng cô, một tay nâng đầu cô, như muốn đem cô dung tiến vào cơ thể mình, mãnh liệt như sợ cô lại chạy trốn; Ngay cả thời gian cho cô thở cũng không có, liều mình triền miên hôn như muốn hóa giải đi vướng mắc trong lòng cô.
10 Lôi Xiết cùng An Dĩ Nhạc lái xe nhanh chóng trở về nhà, xe đang từ đường cao tốc đi xuống, ngang qua một khu rừng, một phụ nữ bỗng chốc từ ven đường lao tới, anh khẩn cấp thắng xe lại, xe vòng ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại ven đường.
11 Lúc Lôi Xiết toàn thân ướt đẫm ôm An Dĩ Nhạc vọt vào câu lạc bộ linh lực, quản lý cùng các hội viên khác vừa vặn đều ở đó, bọn họ trố mắt nhìn Lôi Xiết chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào mà lo lắng, lại dùng giọng nói gần như muốn khóc mà la lên: “Mau cứu cô ấy!” Tước Lợi Nhi nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt bọn họ, khó có thể tin nói: “Trời! An Dĩ Nhạc…… Tại sao có thể như vậy?” “Mang cô ấy lên lầu.
12 Ba tháng sau, An Dĩ Nhạc thích ứng cuộc sống mới, cô trở lại trường học, tiếp tục chương trình học nghệ thuật hội họa. Mắt của cô vẫn nhìn không thấy, vì thế, cô đổi thành bộ môn điêu khắc, học tập nặn các loại vật phẩm cùng với hình người.