1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn nặng nề, tiết tấu saxophone chậm rãi, khiến người nghe cảm thấy buồn ngủ.
2 Qua hơn mười hai giờ đêm, tiểu khu cũ kỹ, dưới bóng đêm nặng nề, an tĩnh giống như một đầm nước đọng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng kêu của mèo hoang truyền đến từ trong bóng tối.
3 Mặc dù phải ngủ muộn, nhưng đến bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học vẫn khiến Thẩm Nam tỉnh lại. Tiềm lực của con người là vô hạn, trước kia cảm thấy đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi, sau khi quen thuộc rồi sẽ cảm thấy không phải chuyện lớn lao gì.
4
Hai người bất thình lình đối diện với nhau cũng không quá mấy giây, bởi vì cô gái đi sau lưng Joseph và Khương Nhạn Bắc, bỗng nhiên nhảy chân lên hưng phấn vẫy tay về phía bên này: "Thẩm Nam ---"
Thẩm Nam đang ngây ra đó hoàn hồn lại, cấp tốc di chuyển tầm mắt đối diện với Khương Nhạn Bắc, gật gật đầu đáp lại với Lâm Nghiên vừa gọi tên cô, sau đó đứng lên đi về phía trước, lấy danh thiếp đã chuẩn bị sẵn đưa cho Joseph, "Xin chào, tôi là Thẩm Nam của công ty quảng cáo Tượng Tâm.
5 Phong cách làm việc của IWF và các công ty thương nghiệp khác mà Thẩm Nam từng tiếp xúc không giống nhau, tiết tấu làm việc chậm hơn rất nhiều. Cô biết trong công ty có rất nhiều người muốn nhìn thấy dự án này thành công trong tay cô, nhưng hôm nay gặp mặt Joseph kia, hoàn toàn không biết ra tay như thế nào, muốn xắn tay áo xông về phía trước là không thể nào, trước mắt chỉ có thể quan sát rồi nghĩ biện pháp.
6 Lúc tám giờ chính là thời điểm náo nhiệt nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Ngọc đi ra khỏi khu vui chơi, mơ hồ nhìn thấy có một người cầm một cái túi quen thuộc cách đó không xa, ánh mắt cậu bé sáng lên, nhanh chóng chạy về phía cái túi.
7 Sau khi Khương Nhạn Bắc rời đi, còn Thẩm Nam vẫn ở phòng thông báo, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại từ cảm xúc nóng nảy mất khống chế, khôi phục lại dáng vẻ của một người đẹp đô thị.
8 Thẩm Ngọc ôm bánh ngọt ngủ cả một đêm, tựa như là dùng trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi của cậu bỗng nhiên có thể nghĩ thông một số chuyện. Lúc ăn sáng, ngày thường sẽ ăn hết một miếng sandwich, nhưng hôm nay mới ăn được một nửa đã nói no rồi, sau đó tự mình lấy bọc thực phẩm gói kỹ nửa còn lại, cất vào trong tủ lạnh, rồi lại quay lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ quán bar Thời Gian Trần tỷ đã quen biết Thẩm Nam hơn bảy năm, khi đó cô vẫn còn là một sinh viên phú nhị đại xa hoa lãng phí, có lúc đến quán bar ca hát, giải trí đơn thuần.
10 Kiểu mới của Chanel, mới 100%, giờ giảm giá 80% giao bán trên web secondhand, chỉ sau mấy ngày là có thể thuận lợi bán đi. Đương nhiên, cái này cũng nhờ vào tài khoản trên web secondhand của Thẩm Nam có giá trị uy tín vô cùng cao, mặc dù đã mai danh ẩn tích mấy năm, nhưng mấy năm trước, bởi vì cô đã từng bán những sản phẩm xa xỉ với giá cực thấp, từng là tài khoản hot nhất trong khoảng thời gian đó.
11 Khương Nhạn Bắc biết mình làm chuyện này cũng không được chính thức gì, kỳ thật anh cũng không cần phải làm như vậy, dù sao anh cũng không phải là nhân viên chuyên trách của IWF.
12 Vee: t là t muốn bắt đầu để mấy bạn kia đọc trước từ chương này. Nhưng mà thứ nhất là chương này cũng không có gì nổi bật, thứ hai là vẫn chưa đủ số bạn addfr.
13 Dù cho Tần Quan có ý giúp mình, Thẩm Nam cũng biết, anh ta cũng không có quyền nói chuyện trong việc quyết định lựa chọn công ty quay chụp này. Dựa theo lời nói của anh ta, thì Khương Nhạn Bắc mới là người có thể lên tiếng, nhưng bữa cơm trưa hôm trước đã chứng minh ——— đường này không đi được.
14 Tia sáng từ ánh đèn đường xuyên qua cây ngô đồng tạo thành một cái bóng trên mặt đất, đó là hương vị của ban đêm. Khương Nhạn Bắc cách Thẩm Nam khoảng mười mấy mét, nhìn thấy cô đi được không bao lâu, liền đứng lại dưới tán của một cây dong, tò mò xem xem gốc rễ của những chòm râu quai nón, sau đó đi vòng quanh thân cây đại thụ một vòng, giơ điện thoại chụp một tấm hình.
15 Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng Thẩm Nam cũng không thể không thừa nhận rằng, khi ở trước mặt Khương Nhạn Bắc, cô luôn có cảm giác tự ti phức tạp.