1 Ánh đèn lập loè, tiếng nhạc xập xình cùng màn vấu cột nóng bỏng bao trùm không gian trong quán bar bậc nhất Thượng Hải.
Trường Tư Mộ trên tay xách một chiếc cặp táp màu đen thần bí đi vào trong quán bar.
2 Có người từng nói: "Không yêu không phiền muộn, không kì vọng không đau khổ, không tin tưởng cũng sẽ không tuyệt vọng. " Thực ra, cuộc đời đều có thể đẹp hơn thế.
3 Thương Thanh Cầm ngồi xuống bên bờ sông, nhẹ nhàng nhắm mắt hít thở mùi vị của ánh tà dương. Bỗng một tờ giấy bay tới, vướng lại trên cánh tay cô. Cô bắt lấy, trên tờ giấy ghi bằng dòng chữ ngoằn ngoèo.
4 "Ramses II có hơn hai trăm phi tử, ai cũng xinh đẹp tài năng. Nefetari, ông yêu nhất, đem tạc tượng nàng bên cạnh mình để muôn đời sau truyền tụng, quả là khiến người ta muôn phần cảm động.
5 Nhân gian ngàn vạn độc, không có thuốc giải chính là độc tình.
Quán rượu Độc Tình nằm ở trung tâm Bắc Kinh một trong những nơi nhộn nhịp nhất của thành phố.
6 Mắc kẹt giữa hai luồng tình cảm khiến cô ngợp thở. Xin lỗi, cô sẽ tự giải thoát.
Cô thức dậy, bên cạnh cô y tá đang truyền nước cho cô. Cô y tá nhìn cô dịu dàng nói:
"Cô cần mua giúp cháo không, tôi không thấy người thân của cô?"
Cô cười nhẹ:
"Cảm ơn cô!"
Y tá ra khỏi phòng, cô nhìn ra cửa sổ, mùa hạ sắp tàn, nắng gắt gỏng đốt cháy cây cỏ.
7 Chúng ta đã hứa, anh và em, không bao giờ quên nhau. Cô là tiếng đàn ngàn năm bi thương. Anh là nỗi nhớ vạn năm không phai. Chúng ta sẽ mãi trôi dạt. Người là âm thanh còn người kia là ý nghĩ, tâm tình.
8 Chúng ta ích kỷ sống trong quá khứ, bỏ mặc cuộc sống hiện tại, nhẫn tâm chối bỏ tất cả. Âu, cũng chỉ là một chuỗi sai lầm.
Cô vẫn còn nhớ, anh có một hầm rượu rất lớn.
9 Giây phút nhớ lại hồi ức, ta mới biết, hoá ra sự thật chỉ là những tổn thương.
Ngoài đống bàn ghế đổ nát ra, không còn gì khác.
Hơn nữa chân cô bị xiềng vào một cái cột to, khiến cô không cách nào nhích người được, đành bình tĩnh nghĩ cách.
10 Hoa anh túc kiêu sa diễm lệ, hương hoa đôc đáo, như một loại ma túy, khó lòng từ bỏ.
Chuyến vũ khí từ Campuchia chuyển tới Tam giác vàng cần người kiểm định, Đông Khanh đang ở Pháp, công việc bị trì trệ.
11 "Quá khứ của em, đã bị tôi nuốt chửng. "
Căn phòng nhỏ, không có đồ dùng, chỉ có một giá sách cao.
Cô đi chầm chậm, nền nhà lạnh trong đêm đông như mặt đá lạnh.
12 "Tôi đánh mất lí trí vì em của hôm nay hay là do sự hối hận của quá khứ?"
"Trên đời này, con thuyền nào cũng cần một bến đỗ riêng, em muốn chúng ta cũng có một bến đỗ, nắm tay nhau, qua hết chênh vênh của cuộc đời.
13 "Toà thành của anh và em sụp đổ. "
Tháng tám, anh túc không hoa, cây trong vườn xơ xác, không còn xanh tươi như những mùa trước.
Bên trong phòng bệnh, tiếng máy móc kêu đều, Mạch Kha Kha đang nằm trên giường bệnh.
14 Sở Tiếu Anh ngồi trong phòng trang điểm, rất nhiều bạn bè xung quanh đang chụp ảnh.
Trong lòng Tiếu Anh, cô chỉ mong Thương Thanh Cầm biết được đám cưới này diễn ra.
15 Hoắc Lam Tư trên tay cầm theo một chiếc vòng tay trong một chiếc hội màu đen đi về phía cô, nói:
"Tôi muốn nói chuyện với em!"
Cô vẫn còn nhớ người lần trước bắt cóc cô là hắn, cô nhớ lúc gặp hắn là lúc cô vẫn chưa nhớ ra hết mọi chuyện, cô đối với cách nói chuyện cùng cử chỉ của hắn đều thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng lúc này, cô là Mạch Kha Kha, cô tuyệt đối không để xung đột nào diễn ra.
16 Năm bảy tuổi, hắn một mình cùng Khổng Tinh sống trong rừng, hắn khi ấy đã cầm súng, bắn chết những người uy hiếp đến mình, hắn cùng Khổng Tinh vào sinh ra tử.
17 Trong kẻ hở của khoảnh khắc gần nhau đến thế, tâm khảm trở nên phảng lặng như mặt hồ vào thu, một chiếc lá rơi cũng khiến cô giật mình. Gần hắn đến vậy, mà cô không thể cảm nhận được gì từ hắn.
18 "Viên đạn mất chỉ vài giây cũng có thể xuyên tim người. Nhưng thứ nhanh hơn cả chính là lời nói tổn thương nhau, nó tấn công, làm lòng người thương tổn khó lành.
19 "Trong giây phút ngọn lửa như đốt cháy đi linh hồn tôi, em như cắt nát trái tim tôi!"
Đông Khanh lái chiếc xe hiệu BMW phóng như bay trên cao tốc, bàn tay trái nắm thành quyền, đặt trên cửa kính xe, phóng về hướng toà thành Thanh Cầm.
20 "Em là thế thân, không có quyền mắng tôi cầm thú. "
--- ------ -----
Thương Thanh Cầm dậy sớm, ra khỏi cửa đã gặp quản gia Ngô. Quản gia Ngô hình thấy cô thì lo lắng nói:
"Sao cô chủ không ngủ thêm một chút?"
"Tôi đã không sao rồi! Cảm ơn!"
Cô chỉ nhanh nhẹn đdi xuống cầu thang, Ngô quản gia vội chạy theo, nhắc nhở:
"Cô chủ đi chậm một chút! Cô đang mang thai cơ mà.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50